Văn phòng của Vu Sơn nằm ở tầng cao nhất của tập đoàn, sau khi kiểm soát toàn bộ quy trình hoạt động của tập đoàn và tất cả các phòng ban trong hai tuần qua, anh ta đã chuyển văn phòng của mình đến đó, ngay cạnh phòng hội nghị, bên cạnh là văn phòng của Cao Vũ Sương.
Tuy nhiên, kể từ khi Vu Sơn lên nắm quyền điều hành tập đoàn, Cao Vũ Sương đã yên tâm trở thành một người vợ ở nhà chăm sóc gia đình, không hề bước chân vào nơi này nữa, cho nên nói chung là không hề lên tầng cao nhất này.
Nhưng đây…
Cũng chính là tình trạng nguy hiểm.
Sau khi vào thang máy, tất cả những người trong tập đoàn đều nhận được thông báo ở nguyên tại chỗ và không được phép sử dụng thang máy, không khí căng thẳng giống như sắp phải đối mặt với kẻ địch lớn nào đó khiến ai nấy cũng trở nên lo lắng.
Khoảng hai phút sau, thang máy đã lên đến tầng cao nhất, giây tiếp theo liền dừng lại, cánh cửa thang máy mở ra, ngay sau đó, một bóng người bỗng nhiên lao ra, khiến Lộ Tinh Hàn giật mình hoảng hốt!
Vu Kiệt chạy nhanh đến trước văn phòng của Vu Sơn, nhấc chân đạp vào cửa chính.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa nặng nề trực tiếp bị đá bay sang một bên, bản lề gắn cửa cũng bị đá bay cùng nhau rơi xuống đất.
Đúng lúc này…
Một bóng người xuất hiện trong tầm mắt của Vu Kiệt.
Vu Sơn đang bấp bênh ngồi trên ghế văn phòng, thân hình thẳng tắp, mặc bộ âu phục sẫm màu, hai tay không cầm bút nên chứng tỏ anh ta không làm việc.
Vu Kiệt không hề sốt sắng lên tiếng hỏi, mà chỉ phát tán khí tức tức của mình ra thăm dò, anh nhìn thấy rồi.
Nhìn thấy hai tay của anh cả Vu Sơn đang đặt trên đùi khẽ run lên, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, giống như đang truyền đạt một điều gì đó.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Giây tiếp theo…
Đột nhiên!
Ánh mắt Vu Sơn gắng sức ra hiệu nhìn về phía tay phải của Vu Kiệt.
Cùng lúc này, khí tức của Vu Kiệt cũng đã phát giác được khí tức của người lạ ở đây.
Chính là vị trí đó.
Thấy rồi.
Vu Kiệt lập tức ra tay, bước chân di chuyển, một bước đã đi xa năm mét, trong nháy mắt đã xuất hiện ở đại sảnh văn phòng.
Khi anh dừng bước.
Bên tai, ba bốn luồng âm thanh vùn vụt lao đến.
Sắc mặt Vu Kiệt không hề thay đổi, khí kình phát tán ra ngoài, anh quay đầu nhìn sang, trước mắt là bốn con dao nhỏ màu đỏ đang bay thẳng về phía anh, tốc độ cực nhanh, lưỡi dao sắc bén sáng bóng vùn vụt bay tới, Vu Kiệt lập tức phản ứng, nghiên đầu né sang một bên.
Cũng chính ngay lúc anh vừa tránh được loạt dao kia, thì bỗng nhìn thấy một thanh niên mặc âu phục màu đen đang cầm súng trong tay.
Không phải người khác!
Chính là người mà anh đã cảm thấy không đúng lúc nãy.
“Không hay rồi”.
Sắc mặt thanh niên tái mét, hắn ta không ngờ được là đối phương đến nhanh như vậy, còn có thể tránh được phi đao của hắn ta, hắn ta bất giác giơ khẩu súng trong tay lên, nhắm thẳng vào đầu Vu Kiệt.
Ngón tay chuẩn bị bóp cò.
Mục đích chỉ có một…giết Vu Kiệt.
Nhưng…
Mục đích của hắn ta, rất nực cười!
Nếu như hắn ta biết người mà bản thân đang đối diện là ai, thì e là ngay cả dũng khí để cầm súng còn không có.
Đúng lúc hắn ta đang chuẩn bị bóp cò.
Thì Vu Kiệt lại di chuyển rồi.
Thông qua các trận chiến cùng với các cường giả khác nhau, anh đã ổn định được cảnh giới cấp một hóa kình, tốc độ của anh đã đạt đến mức cực hạn, nhanh đến nỗi mắt thường không thể theo kịp, cả người anh di chuyển giống như một bóng ma, trong thời gian một hơi thở đã đến trước mặt người thanh niên.
“Cái gì?”
“Nhanh quá!”
Nhanh?
Lúc nhận ra được điều này thì cũng chính là lúc sắp chết.
Chỉ thấy Vu Kiệt nhấc một chân lên giống như mũi tên đá vào tay thanh niên nọ.
Một cơn đau không thể diễn tả được bỗng nhiên truyền đến.
Tay thanh niên đó vừa run một cái thì khẩu súng trong tay đã rơi xuống đất.
Lại là một tiếng “răng rắc”, Vu Kiệt hạ chân xuống rồi giơ nắm đấm lên, “bộp” một phát đánh vào khuỷu tay của người thanh niên.
Chỉ với một chiêu.
Chỉ trong nháy mắt.
Một tay của thanh niên đó đã bị gãy.
Đồng thời khi đấm cú đấm kia, tay còn lại của Vu Kiệt bắt lấy khẩu súng đang rơi xuống, trong quá trình nâng nó lên, anh đã hoàn thành động tác lên đạn và mở chốt an toàn.
Ngay sau đó…
Anh liền nổ súng.
“Đoàng!”
“A!”, tiếng kêu thảm vang lên.
Ngghe thấy iếng súng, Lộ Tinh Hàn vừa chạy đến trước cửa bỗng giật mình run rẩy, sắc mặt tái mét, đứng ngây người tại chỗ.
Viên đạn xuyên qua xương chân của người thanh niên, đâm sâu vào da thịt chỗ đầu gối.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc, sau khi bắn một phát súng, Vu Kiệt nắm lấy cánh tay bị gãy kia rồi đá vào chân còn lại của hắn ta.
“Quỳ xuống!”
“Bộp!”
Thân thể người thanh niên như bị khống chế, quỳ rạp xuống đất.
Máu chảy dọc theo vết thương ở chân, nhuộm đỏ cả sàn nhà.
Vu Kiệt chĩa nòng súng vào trán hắn ta.
Đã dẹp bỏ được nguy cơ!
Rất nhanh!
Nhanh đến nỗi khiến người ta khó phản ứng kịp.
Sau khi xác định được vị trí của kẻ địch, nhanh chóng phản kích, đây chính là Lang Vương Hoa Hạ!
Nhìn thấy cảnh này, Vu Sơn đang ngồi trên ghế vô cùng căng thẳng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống cổ.
“Anh cả, anh không sao chứ!”
Vu Kiệt cảnh giác, hỏi thăm.
“Không sao, hắn vừa vào thì cậu cũng đã đuổi đến rồi, còn chưa kịp làm gì anh, cậu út, may nhờ có cậu”.
“Chủ tịch…”, Lộ Tinh Hàn lập tức bình tĩnh lại, vội vàng chạy đến: “Chủ tịch, anh không sao chứ!”
“Không sao”, Vu Sơn phất tay, chỉ đáp lại Lộ Tinh Hàn hai chữ, thái độ bình thường.
“Nói!”
Ngón trỏ Vu Kiệt đặt trên cò súng: “Mày là ai? Ai phái mà đến đây! Mục đích của mày là gì?”
Thanh niên nọ im lặng không nói, sắc mặt tái nhợt có chút phiền muộn, trong mắt lộ vẻ sợ hãi, hắn ta hốt hoảng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, sau đó nhắm mắt lại.
“…”, Vu Kiệt.
Không xong rồi!
Hắn ta muốn tự sát?
Vu Kiệt phản ứng rất nhanh, một quyền đấm vào cằm thanh niên kia, sau đó tay cầm súng nhét vào miệng hắn ta, nhắm chuẩn vị trí dưới hàm răng chỗ sâu nhất, dùng lực móc ra.
“A…”
“Nôn ra cho tao!”
Giây tiếp theo, dưới sự cưỡng chế của Vu Kiệt, người thanh niên này phun ra một vũng bột màu đen, trộn với máu và vài chiếc răng bị cú đấm của Vu Kiệt làm gãy.
Tự sát…thất bại.
Người thanh niên bàng hoàng nhìn răng của mình vương vãi dưới đất, không thể ngờ được ngay cả tự sát cũng trở thành chuyện khó thực hiện.
Hắn ta chết lặng!
“Muốn chết, không dễ vậy đâu”, Vu Kiệt lạnh lùng nói.
“Mày tự nói hay là cần tao dùng một vài thủ đoạn?”
Người thanh niên nuốt nước bọt: “Cho dù tôi nói ra thì cũng không sống sót được”.
“Thà chết một cách nhanh gọn còn hơn bị giày vò đến chết”, giọng điệu của Vu Kiệt không có chút gì gọi là hòa nhã, đối với kẻ địch, anh không bao giờ nhân từ.
“Cậu út, hay là báo cảnh sát đi!”
Vu Kiệt: “Không cần, lát nữa em sẽ gọi người đến đưa hắn đi, bây giờ vẫn là nên hỏi chuyện cho rõ ràng trước đã”.
Nói xong, Vu Kiệt nhìn chằm chằm người thanh niên: “Tao không muốn lặp lại lần thứ hai. Tao không có nhiều thời gian cũng không có nhiều tinh lực. Nếu mày không nói, tao có thể để cho mày nếm thử cảm giác lưỡi dao từ từ xuyên qua lớp da và đâm sâu vào da thịt của mày, khiến mày hiểu thế nào là đau đớn, tao không đùa với mày đâu".