Thẻ không những không mở được thang máy, ngược lại còn kích hoạt hệ thống báo động!
Trong phút chốc, bầu không khí ở đại sảnh tầng một của tập đoàn Cao Thị đột nhiên trở nên căng thẳng, tất cả nhân viên bảo vệ đều vây lấy thang máy với tốc độ nhanh nhất.
Đám người đang đứng xung quanh dùng ánh mắt khó chịu đánh giá Vu Kiệt từ trên xuống dưới.
Ánh mắt sắc bén kia giống hệt ánh mắt đang nhìn một tên điên bị bệnh tâm thần chạy trốn khỏi bệnh viện!
Đây là đâu?
Đây là tập đoàn Cao Thị đấy!
Vốn dĩ chỉ là một tập đoàn nhỏ hạng ba mà chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi đã trở thành công ty hạng nhất có thể song hành cùng hội đồng quản trị tập đoàn và độc chiếm nhiều thị trường ở Giang Thành.
Ở đây giả điên giả dại, giở thói lưu manh, không phải là đang tự tìm đường chết sao?
Hơn nữa hiện tại tập đoàn Cao Thị do Vu Sơn tiếp quản, tất cả đã được cải tạo nghiêm ngặt, bất kể là an ninh hay hệ thống thang máy. Trên cơ sở ban đầu, thang máy được trang bị chế độ mỗi lượt một người một thẻ, chỉ có nhân viên của tập đoàn mới có tư cách dùng thang máy. Nhân viên bảo vệ đã phải trải qua vô số đợt chọn lọc, những nhân viên cuối cùng có thể ở lại đều là những người chuyên nghiệp đã xuất ngũ từ bộ binh.
Trong hoàn cảnh này còn dám trộm thẻ! Ha!
Chờ chết đi!
Tất cả nhân viên bảo vệ đồng thời lấy côn sắt ra, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vu Kiệt.
Vu Kiệt đang ngây người tại chỗ, nghe tiếng còi không ngừng vang vọng bên tai, tâm trạng lo lắng càng lúc càng mãnh liệt, anh xoay người lại, hoàn toàn mất kiên nhẫn.
“Này nhóc, lập tức giơ hai tay lên quỳ xuống, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí”.
Một nhân viên bảo vệ lặng lẽ giơ chiếc côn sắt trong tay lên, hướng về phía Vu Kiệt quát lớn.
Sau lưng, hai nhân viên lễ tân vội vàng chạy đến vỗ vào vai người bảo vệ: “Đứng ngây ra đó làm gì? Trực tiếp xông lên đi, phí lời với hắn làm gì chứ!”
“Nếu như để giám đốc nhìn thấy thì chúng ta chết chắc rồi”.
“Đúng vậy”.
Một nhân viên khác cũng vội vàng thúc giục: “Nhanh đuổi tên điên này ra ngoài đi”.
“Đến lúc đó bị ảnh hưởng không tốt, giới truyền thông lại nói bóng nói gió, bảo tập đoàn chúng ta ngay cả một tên điên bị thần kinh cũng không xử lý được”.
“Nhanh lên”.
Hai người này, một người đàn một người hát, hận không thể tận tay ném Vu Kiệt ra ngoài.
Bọn họ không ngờ được rằng, cái tên ăn mặc lôi thôi như ăn mày này vậy mà lại dám cướp thẻ giữa ban ngày ban mặt.
Nếu không phải mỗi tấm thẻ đều được bọn họ kiểm tra vào ngày hôm trước trước khi sử dụng thì e rằng tên điên này đã thực sự vào được thang máy. Đến lúc đó nếu hắn thật sự đến tầng của chủ tịch Vu Sơn, nếu chủ tịch xảy ra chuyện gì đó làm trì hoãn công việc quan trọng của tập đoàn thì e là bọn họ sẽ bị đuổi về quê trong ngày hôm nay thôi.
Càng nghĩ, hai người lại càng sợ.
Đội trưởng đội bảo vệ vừa nghe vậy cũng giật mình, lập tức nhìn chằm chằm Vu Kiệt.
“Tôi không phải tên điên, tôi cũng không nói dối, bây giờ không có thời gian để giải thích chuyện này, nhanh mở thang máy giúp tôi lên đó, nếu không lỡ xảy ra chuyện gì thì mấy người cũng không thể gánh nổi trách nhiệm đâu”.
Giọng điệu Vu Kiệt rất khẩn trương.
“Thôi đi! Đến bây giờ còn muốn giả vờ giả vịt mà lừa chúng tôi, đúng là thằng điên”.
“Không phí lời với mày nữa!”
Đội trưởng đội bảo vệ không dám lãng phí thời gian nữa, lập tức đưa mắt nhìn những anh em trong đội ở phía sau, rồi chỉ tay về phía Vu Kiệt ra hiệu.
“Lên hết cho tôi”.
Giây tiếp theo.
Nghe thấy mệnh lệnh chỉ huy.
Tất cả các nhân viên bảo vệ lập tức xông lên.
Nhìn thấy cảnh này, Vu Kiệt siết chặt nắm đấm.
“Xin lỗi!”
Chuyện này liên quan đến sự an nguy của anh cả Vu Sơn, anh nhất định phải lên đó ngay.
Xem ra, tình hình trước mắt, không xử lý những người này thì không được rồi.
Một đám bảo vệ khí thế hừng hực bao vây xung quanh thang máy, cầm côn sắt giơ lên cao, chuẩn bị đánh vào trên người Vu Kiệt.
Vu Kiệt đã chuẩn bị sẵn sàng để đánh trả.
Nhưng…
Đúng lúc anh chuẩn bị ra tay…
Đúng lúc đám người bảo vệ kia đang giơ côn sắt lên chuẩn bị giáng xuống…
Thì một giọng nói giống như sấm rền vang lên.
“Dừng tay!”
Xoẹt!
Ngay lúc đó.
Nghe thấy giọng nói lãnh đạm quen thuộc này, toàn thân đội trưởng đội bảo vệ vô thức run lên, da gà nổi lên rần rần.
Hai cô nhân viên lễ tân chết đứng tại chỗ, sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi.
Mọi người nhìn theo hướng giọng nói vang lên, bỗng thấy ở chỗ cách thang máy mười mét, một dáng người mảnh khảnh ăn mặc đoan trang, trên tay đeo một chiếc đồng hồ vàng rực rỡ, toàn là đồ xa xỉ, toát lên khí chất của một người phụ nữ tuyệt sắc giai nhân. Nhớ quay lại đọc tiếp tại
Cũng chính ngay lúc đó, tất cả nhân viên vây quanh đó đều giật mình, hít sâu một hơi.
“Đến rồi!”
“Xong đời rồi, sắp xảy ra chuyện rồi”.
“Xem ra lại sắp phải thay một loạt nhân viên rồi”.
“…”
Mọi người thì thầm to nhỏ, trong mắt ai nấy cũng đều lộ ra vẻ sợ hãi đối với người phụ nữ này.
Nắm quyền điều động nhân sự.
Nghe nói trước đây là trợ thủ đắc lực của cô chủ nhà họ Cao, Cao Vũ Sương.
Còn là nhân viên lâu năm của tập đoàn.
Không có nhân viên nào trong tập đoàn Cao Thị là không sợ người phụ nữ này, căn bản không dám ở trước mặt người này làm bất cứ chuyện gì vi phạm quy định công ty.
Sau khi hai cô nhân viên lễ tân nhìn thấy vị giám đốc nhân sự kia, vội vàng quay người chạy đến trước mặt giám đốc.
Bọn bọ dừng bước, đưa mắt nhìn nhau, cả hai bỗng cúi đầu ngay ngắn đứng trước người phụ nữ này.
“Xin lỗi, xin lỗi, thực sự rất xin lỗi giám đốc!”
“Vì sai lầm của chúng tôi nên mới dẫn đến chuyện như thế này, nhưng chúng tôi đã bảo anh ta rời đi rồi, là do anh ta không nói lời nào liền cướp thẻ, để chuyện này xảy ra thực sự rất xin lỗi”.
“Mong giám đốc bỏ qua cho chúng tôi”.
“Đúng, đúng vậy”, nhân viên bên cạnh cũng vội vàng giải thích: “Người này vừa vào liền muốn gặp chủ tịch, còn nói chủ tịch đang gặp nguy hiểm, lại còn tự xưng là em trai của chủ tịch, chúng tôi đuổi anh ta đi, nhưng anh ta không chịu đi, lúc nãy còn trực tiếp cướp thẻ nữa”.
“Mọi chuyện chính là như vậy, mong giám đốc bỏ qua cho”.
Lời này vừa dứt, bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh.
Hai người đều nín thở, lặng lẽ đứng yên chờ đợi câu trả lời.
Đội trưởng đội bảo vệ nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi lạnh túa ra.
Đúng lúc này, sắc mặt người phụ nữ kia vô cùng nghiêm túc, cất tiếng.
Vừa lên tiếng là giống như mùa đông lạnh giá, khiến hai nhân viên lễ tân kia như bị băng tuyết đóng băng tại chỗ.
Người phụ nữ lạnh nhạt: “Bỏ qua?”
“Phạm phải lỗi lớn như thế này, cũng dám cầu xin tha thứ?”
“Ha…”
“Giám đốc!”
“Câm mồm!”
Cô nhân viên lễ tân còn muốn giải thích thêm nhưng vừa cất tiếng đã bị người phụ nữ lạnh nhạt này trực tiếp ngắt lời.
Giọng nói của giám đốc lại vang lên:
“Mấy người không hề biết bản thân rốt cuộc đã phạm phải sai lầm gì”.
“Sao ạ?”
Hai cô lễ tân bỗng ngây người.
Một cảm giác bất an không thể giải thích được giống như sóng biển ập đến dâng trào trong lòng.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng.
Thì người phụ nữ lạnh nhạt đó đã sải bước đi nhanh đến thang máy, sắc mặt có chút hoảng loạn.
Tất cả mọi người đều vô thức nhường đường.
Chân run cầm cập.
Hai cô lễ tân không nhịn được liền đưa mắt nhìn theo.
Sau đó…
Trước mặt tất cả mọi người, người phụ nữ này bước đi càng ngày càng nhanh, chỉ trong thời gian vài hơi thở đã băng qua đám người đi đến trước thang máy.
Cô ta không phát hỏa, cũng không hề tức giận, trong ánh mắt đó không nhìn thấy bất cứ cảm xúc muốn tên điên này cút ra ngoài giống như mọi người nghĩ.
Ngược lại…
Cô ta hoảng rồi.
Sắc mặt lạnh nhạt nghiêm túc, bắt đầu có sự thay đổi, giống như gặp phải một nhân vật lớn nào đó.
Hơi thở cũng dần trở nên căng thẳng.
Cuối cùng, cô ta dừng lại trước mặt Vu Kiệt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy cũng đều ngây người.
Sau đó, chỉ nghe thấy…
“Xin lỗi, anh Vu”.
“Nhân viên không hiểu chuyện nên đã mạo phạm anh”.