Đệ Nhất Lang Vương

Chương 618: Khí kình trong cơ thể




Trong lòng Vu Kiệt bừng bừng lửa giận!

Anh tức giận rồi.

Trên đời này không có gì khiến người ta càng phẫn nộ hơn bị vu khống, rõ ràng bạn là người lương thiện nhất, nhưng lại bị xem như một kẻ xấu xa không thể tha thứ mà chỉ trích đuổi giết!

Đối với cái chết, Vu Kiệt không hề sợ hãi.

Anh không sợ chết!

Trước khi gia nhập vào Long Tiễn thì anh đã không hề để ý đến tính mạng, cống hiến tất cả cho tổ quốc. Sau khi bái hai vị thánh nhân làm sư phụ và trở thành Lang Vương của Lang Nha thì niềm tin này càng trở nên kiên định hơn!

Anh sẵn sàng hy sinh!

Vì thủ đô mà tổ tiên đời trước đã hun đúc bằng máu, bằng thịt và niềm tin sắt đá!

Vì cuộc sống yên ổn và hòa bình của hàng ngàn hàng vạn nhân dân ở trong thủ đô này.

Vì người thân và đồng đội của mình!

Hy sinh trên chiến trường.

Hy sinh trong bóng tối.

Hy sinh ở những ngóc ngách không ai biết đến.

Cho dù sau khi chết không có danh hiệu gì, anh cũng sẵn lòng!

Nhưng…

Để anh chết với danh nghĩa là một kẻ yêu nghiệt, anh không làm được.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì mà sinh mạng của anh lại để cho một đám hòa thượng đầu trọc suốt đời chẳng thèm để ý đến thế gian quyết định.

Một đám người luôn miệng bàn luận chúng sinh, tay cầm cờ đại đạo, nhưng lại làm những chuyện bẩn thỉu, đáng buồn biết bao?

Anh không muốn!

Những người anh em của Lang Nha, anh em của Long Tiễn, những vị anh hùng năm xưa qua nhiều thế hệ đã phải đổ máu để canh giữ mảnh đất thủ đô này, giờ đây lại xuất hiện những kẻ như vậy!

Bọn chúng dựa vào cái gì?

Tự cho rằng bản thân luôn cao cao tại thượng, thật khiến người khác kinh tởm!

Cho nên…

Tay cầm dao găm của Lang Vương, diệt sạch những chuyện bất công trên thế gian này!

Sống, không oán không hận!

Chết, phẩm hạnh trong sạch!

Theo như gia huấn của nhà họ Lý, đây gọi là…

Ông cụ Lý: Sống làm người hào kiệt, chết làm ma anh hùng!



Lời vừa dứt, Vu Kiệt liền di chuyển, khí thế toàn thân đột nhiên tăng vọt một cách đáng sợ, trên người Tuệ Tứ dường như xuất hiện một cái bóng, nhìn không rõ, chạm không được, nhưng có thể nhìn thấy chiếc dao găm…lao đến trước mặt hắn ta!

“Đây…”, Tuệ Tứ giật mình hoảng hốt, vội vàng giơ hai cánh tay lên điều động Kim Cang Chi Thể chắn trước người.

Tiếng “đing đang” vang lên.

Chiếc dao găm chém vào trên cánh tay của hắn ta nhưng không hề xuyên qua da.

Nhưng ngay lúc đó, trong lòng Tuệ Tứ đã vô cùng hoảng loạn: “Chuyện này làm sao có thể?”

Hắn ta cảm nhận được rồi.

Dưới chiếc dao găm là sự đau nhói của cơ bắp và tĩnh mạch!

Sắc mặt Tuệ Tứ tái mét, hắn ta còn chưa kịp phản ứng lại thì một đòn tấn công khủng khiếp hơn lại đến!

Giây tiếp theo, Vu Kiệt nhấc chân đạp về phía trước, tốc độ nhanh hơn lần trước gấp bốn lần, khiến người ta không tài nào ứng phó kịp.

“Bộp!”

Không nghi ngờ gì nữa, cái chân đó trực tiếp đá thẳng vào bụng của Tuệ Tứ.

“Phụt!”

Cơn đau dữ dội kéo đến!

Tuệ Tứ chết lặng!

Sao đột nhiên lại giống như biến thành một người khác vậy?

Một luồng khí kình tựa như ngọn lửa bùng cháy khắp cơ thể hắn ta, giống như bàn tay to xé nát tất cả dây thần kinh trong bụng, cả người bay ngược ra ngoài…va vào một gốc cây lớn.

“Độp!”

Tuệ Tứ ngẩng đầu, một vệt máu trào ra từ khóe miệng, hắn ta nhìn chằm về phía Vu Kiệt.

Đôi mắt đỏ như máu kia giống như một dấu ấn đã in sâu vào tâm trí của hắn ta.

Tuệ Tứ nhìn kỹ hơn…

Nhưng lần này, hắn ta lại một lần nữa chết lặng!

Đột nhiên đôi mắt đỏ như máu lúc nãy đã biến mất một cách khó hiểu, trở lại màu sắc bình thường!

Sao lại thế được?

Không ai có thể trả lời được câu hỏi này của Tuệ Tứ, ngay cả bản thân Vu Kiệt cũng không có cách nào trả lời được.

Màu đỏ trong mắt đã biến mất, Vu Kiệt thở hổn hển, anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay của mình, vô cùng kinh ngạc: “Khí kình của mình…lại được khôi phục rồi?”

“Chuyện…chuyện này là thế nào?”

Anh còn chưa kịp thích ứng được với sự thay đổi đột nhiên của cơ thể.

Đột nhiên, một loại cảm giác quen thuộc bỗng dâng lên trong lòng Vu Kiệt, loại tình huống này không phải chính là…

Vu Kiệt trợn tròn mắt: Lúc ở Ninh Thành, sau khi bị Triệu Lệ Lệ đâm một dao, chết đi sống lại, lúc tu vi được khôi phục lại...

Không phải chính là như vậy sao?

Lẽ nào là…

Vu Kiệt không có thời gian để tìm hiểu rõ ràng rốt cuộc cơ thể mình đã xảy ra những thay đổi gì, nếu như toàn bộ khí kình đã hồi phục lại, vậy thì…tiếp tục chiến đấu thôi!

Lúc này, anh bỗng nhấc chân lao về phía trước, vừa di chuyển thì trong nháy mắt đã đến trước mặt Tuệ Tứ.

Tốc độ cực nhanh này đã khiến Tuệ Tứ chết đứng, hắn ta lập tức giơ tay lên đỡ một quyền kia của Vu Kiệt.

“Bộp!”

Một quyền đấm vào hai cánh tay, Vu Kiệt dồn hết tất cả khí kình vào cú đấm này.

Nắm đấm của anh được thừa hưởng từ võ thánh Diệp Lâm!

Tốc độ của anh cũng được thừa hưởng từ võ thánh Diệp Lâm!

Trong cùng cảnh giới, sư phụ của anh chính là vô địch!

Thân là đệ tử của võ thánh Diệp Lâm, sao có thể khiến sư phụ mất mặt chứ?

“Phá…!”

Vu Kiệt gầm lên, một luồng khí kình bùng nổ giống như bị tiêm một loại thuốc kích thích nào đó, ùa ra khỏi cơ thể xé nát Tuệ Tứ.

“Không xong rồi!”, Tuệ Tứ hoảng loạn, hắn ta chỉ cảm thấy hai vai vô cùng đau nhức, giống như có một loại sức nặng ngàn cân đang đè xuống khiến hắn ta không thể nhúc nhích được.

“Chuyện này sao có thể?”

Hắn ta vẫn không thể tin được sức mạnh của Vu Kiệt, đây có thực sự là cái tên lúc nãy chỉ dám dùng súng để chiến đấu không?

Câu hỏi lại hiện lên trong đầu hắn ta.

Vẫn là không có đáp án.

Có lẽ, sau ngày hôm nay sẽ có một đáp án, nhưng hắn ta tuyệt đối sẽ không phải là người có thể nghe được đáp án đó.

“Bộp!”

Giây tiếp theo, đúng ngay lúc hắn ta hỏi năm chữ đó, Vu Kiệt lại tiếp tục điều động khí kình, nắm đấm giống như đạn đã lên nòng, giáng xuống…phá nát!

Tiếng “răng rắc” vang lên.

Giây phút đó xương cánh tay của Tuệ Tứ đã bị gãy.

Sức mạnh trên nắm đấm không hề giảm, tiếp tục lao về phía trước, sau đó dùng toàn bộ sức lực giáng xuống trước ngực Tuệ Tứ.

Ở trên ngực có một dấu đấm đỏ thẫm!

Đó chính là vết thương mà võ thánh Diệp Lâm đã để lại cho bốn vị Thánh Tử.

Ngay sau đó…

Nắm đấm của Vu Kiệt lại giáng xuống vết thương cũ kia, một lần nữa khiến nơi đó đau đến bùng nổ.

“Phụt!”

Vết thương cũ chồng vết thương mới, xin lỗi, mày…thua rồi!

Tiếng nôn ra máu dữ dội.

Lồng ngực Tuệ Tứ dâng trào cuồn cuộn, sau đó một ngụm máu tươi từ cổ họng trào ra.

Hắn ta lại tiếp tục…bay ra ngoài.

Nhìn từ xa, Tuệ Tứ bay ra rất xa, ở giây đầu tiên đập vào một gốc cây lớn, gãy eo giống như Tuệ Giai, ở giây thứ hai văng ra va vào gốc cây thì sau gáy lại đập mạnh giống như bị dao găm đâm vào, để lại vô số vết thương rất sâu trên đầu.

Máu tươi dọc theo đỉnh đầu chảy xuống.

Kim Cang Chi Thể bị phá rồi!

Thua đến thê thảm.

Đừng bao giờ đi chọc giận một người trung thực.

Đồng thời cũng đừng bao giờ chọc giận một người trọng tình trọng nghĩa!

Bởi vì một khi chạm đến giới hạn của họ, ai cũng không biết được sẽ đáng sợ đến chừng nào!

Sói có vuốt ngược, đừng nên chạm đến!

Cẩn thận…chết!

Tuệ Tứ ngã xuống đất, xương cốt toàn thân đều bị đứt gãy, hắn ta nằm trên mặt đất, hô hấp rất yếu ớt, đến bây giờ vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra?

Tại sao chỉ trong nháy mắt…

Chỉ vừa nói xong những lời đó, giống như sạc điện vậy!

Khí kình liền được khôi phục?

Sao lại như thế được?

Rốt cuộc tại sao hắn lại làm được như vậy?

Hắn ta không hiểu, không cam tâm, càng không muốn, chỉ đáng tiếc, tất cả đều đã quá muộn.

Tuệ Tứ mở mắt ra, từng giọt mưa lớn liên tục rơi xuống đập vào mi mắt, rất nhanh, trong đầu hắn ta đã xuất hiện một bóng người.

Vu Kiệt cầm súng bắn tỉa đi đến trước mặt hắn ta, sắc mặt lạnh lùng, biểu cảm không hề có chút tha thứ.

Khóe miệng Tuệ Tứ vẫn còn dính máu: “Đừng ngông cuồng, tao vẫn còn có sư đệ…”

Vu Kiệt lạnh lùng hừ một tiếng, nhấc nóng súng chĩa thẳng vào đầu hắn ta.

Nói: “Yên tâm! Lát nữa hắn sẽ đến bầu bạn cùng mày!”

“Đoàng!”