Đệ Nhất Lang Vương

Chương 610: Anh và em cùng sát vai chiến đấu (3)




Nhất định không được bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào.

Đặc biệt là cơ hội có thể giết chết đối phương.

Trong kính ngắm, Vu Kiệt tập trung tinh thần, lập tức nổ súng về phía Tuệ Tứ đang bị nổ bay!

“Ầm!”

Trong rừng rậm, một tiếng súng vang dội truyền tới.

Trong hư không, Dương Cẩm Tú nhìn thấy một màn này, ánh mắt lóe lên: “Cơ hội tốt!”

Viên đạn bay ra với tốc độ cao vụt qua biển lửa xuyên qua đầu Tuệ Tứ.

Chỉ trong chớp mắt nhưng lại là cuộc đọ sức giữa sự sống và cái chết.

Dựa theo tình huống diễn ra hiện tại, người chịu sự công kích của biển lửa bay ra ngoài dù có cách thức bảo vệ cơ thể tốt hơn nữa thì cũng vô dụng, một viên đạn cũng đủ để lấy mạng Tuệ Tứ!

Nhưng…

Khi viên đạn đó sắp bay vào đầu Tuệ Tứ.

Lại một tiếng quát truyền tới!

Tuệ Không chắp hai tay, ánh mắt trợn to giận dữ: “Thánh Tử đứng trước, Kim Cang tương trợ!”

“Reng!”

Hệt như hàng ngàn tiếng chuông vang lên bên tai.

Viên đạn của súng bắn tỉa giờ khắc này như bị cản trở bởi một sức mạnh cường đại nào đó, treo trên không trung.

Đã lỡ thời cơ tốt nhất.

Trong mắt Vu Kiệt vụt qua một tia thất vọng, có điều anh không hề nản lòng vì phát súng kia bắn vào không khí.

Mỗi một đòn công kích ngoại trừ giết kẻ địch ra thì còn có thể hiểu biết nhiều hơn về thực lực và thủ đoạn của đối phương.

Nhưng…

Nơi này không thể ở lại nữa.

Nghĩ vậy, Vu Kiệt vội vàng xoay người mang theo súng bắn tỉa nhảy xuống khỏi điểm bắn.

Nhìn thấy cảnh này, Dương Cẩm Tú nắm chặt góc áo, vô cùng căng thẳng.

Lão tăng bên cạnh cười nhưng không nói, có thể nhìn thấy ông ta rất hài lòng với biểu hiện của đồ đệ và đồ tôn.

“Rầm!”

Tuệ Tứ rơi xuống đất, Kim Cương Chi Thể vỡ nát, ngọn lửa đốt góc áo cà sa màu trắng của hắn ta thành tro tàn.

Hắn ta nhanh chóng bò dậy, ánh mắt lúc này bừng lên lửa giận, ba người còn lại sau khi nhìn thấy hắn ta không sao thì thở phào nhẹ nhõm nhưng vẻ mặt ngay lập tức trở nên nghiêm túc, trong mắt ngập tràn sát khí.

Sau đó…

Hắn ta nhìn theo hướng viên đạn!

“Ở đó!”

Tuệ Không: “Đại ca, huynh không sao chứ!”

“Không sao”.

Bốn người đứng trong biển lửa, bình tĩnh và điềm đạm.

Tuệ Tứ phủi đi lớp tro trên góc áo: “Kim Cang Chi Thể vỡ rồi, e rằng trong thời gian ngắn cơ thể sẽ khó có thể biến thành Kim Cang được, trực tiếp đấu quyền cận chiến với hắn, lão nhị, lão tam, bên các đệ tình hình thế nào rồi?”

Một tay Tuệ Đại cầm chiếc chuông đồng nho nhỏ: “Linh khí trên người, không đáng ngại!”

Tuệ Giai: “Phía trước vẫn còn rất nhiều cạm bẫy”.

Nói xong hắn ta đi lên trước, quỳ một gối, bàn tay như Ngũ Chỉ Sơn đánh mạnh xuống đất, một cỗ khí kình bộc phát từ lòng bàn tay.

Tiếp theo…

Biển lửa xung quanh bị dập tắt trong nháy mắt, hơn nữa cỗ khí kình này còn không ngừng lan rộng ra phía trước.

Tuệ Giai từ từ nhắm mắt lại, hai hàng lông mi xếp thành một đường thẳng. Một phút sau, hắn ta mở mắt ra.

“Trên con đường này, 12 quả bom đều đặt trên con đường núi bắt buộc phải đi qua này, tên yêu nghiệt kia tinh thông thuật chế thuốc súng”.

“Chia ra ba đường, lão tam đi cùng huynh, lão nhị lão tứ, các đệ lên núi từ một con đường khác sau đó bao vây đỉnh núi, tuyệt đối không được để tên yêu nghiệt kia chạy thoát”.

“Rõ”.

Rất nhanh lão đại Tuệ Tứ đã đưa ra kế hoạch và thay đổi.

Bốn người đã sống và lớn lên cùng nhau từ nhỏ nên cho dù là sự ăn ý hay phối hợp đều có thể bổ sung cho nhau.

Bốn người hợp thành một người.

Một người chia ra thành bốn cá thể độc lập mạnh mẽ.

Lời vừa thốt ra, bốn người chia thành ba đường tiến lên đỉnh núi.

Mà lúc này, Vu Kiệt cũng tìm được một nơi bắn tỉa hoàn hảo, anh ẩn mình sau đó tìm kiếm mục tiêu từ kình ngắm.

Nằm ở vị trí cao nhất nên việc tìm kiếm mục tiêu đương nhiên là dễ như trở bàn tay, không bao lâu anh đã tìm thấy phương hướng của bốn người.

“Khó bắt được rồi”.

Chia thành ba đường, không chừa lại một đường rút lui nào.

Bây giờ Vu Kiệt cuối cùng cũng hiểu vì sao 15 năm trước thiên tài nhà họ Mục ở Thiên Thành lại thua dưới tay bốn Thánh Tử chùa Hàn Sơn này.

Đầu óc người ta tốt hơn bạn thì còn cần dùng sức mạnh sao?

Đơn giản là khả năng ứng phó với cạm bẫy.

Thiên tài đứng đầu nhà họ Mục căn bản không thể so sánh với bốn Tứ Đại Thánh Tử trước mặt này.

Bất kể về tố chất tâm lý hay về năng lực phản ứng đều có thể coi là tuyệt hảo.

Dựa vào tình huống lúc nãy, Vu Kiệt đại khái phân tích được cách thức chiến đấu của bốn người họ.

“Tên đầu trọc bị đánh bay kia là loại người giỏi về phòng thủ cận chiến, viên đạn tầm xa lúc nãy là muốn phá vỡ thủ đoạn phòng bị kia của hắn ta”.

“Còn tên tay cầm chuông đồng kia là người điều khiển linh khí, không giỏi cận chiến nhưng giỏi phòng thủ, trong thời gian ngắn muốn trừ khử hắn thật sự rất khó”.

“Tên thứ ba vừa đập tay xuống đất kia có năng lực phát hiện, nếu như hắn ta không phát hiện phía trước có bom thì sẽ không lập tức quyết định chia ra ba đường”.

“Tên còn lại thì…”

Ánh mắt Vu Kiệt rét lạnh.

Trong biển lửa, càng bình tĩnh thì càng có uy lực.

Cả ba người khác đều có phản ứng khi bom nổ, riêng chỉ có hắn ta là chắp hai tay, nói vài chữ liền hoàn toàn không chút thương tích.

Đây là đối thủ mạnh nhất!

Cũng là đối thủ khó bắt nhất!

Có điều…

Vu Kiệt cũng có chút an tâm vì tên hòa thượng thứ tư khó bắt nhất kia lại đi con đường gài nhiều bom nhất!

Nhìn con đường đó, suy nghĩ cách thức bố trí, Vu Kiệt nhỏ giọng lẩm bẩm: “Xem ra phải giết từng tên một mới được!”

Tên thứ tư kia dứt khoát bị Vu Kiệt gạt sang một bên bởi vì lúc này hắn là người làm anh mất nhiều thời gian nhất, vả lại anh cũng không cần phải vội vàng đối mặt với hắn đầu tiên, đám bom trên đường lên núi kia cũng đủ giữ chân tên đầu trọc này, đủ kéo dài thời gian để bản thân đi giải quyết những người khác.

“Mình phải chủ động tấn công!”, Vu Kiệt nhanh chóng xác định kế hoạch tác chiến.

Thế tấn công của đối phương rõ ràng là muốn bắt rùa ra khỏi bình, đợi bọn họ lên núi hết, dựa vào chút khí kình mới khôi phục hiện tại mà muốn một đấu bốn, thật sự là đang nằm mơ giữa ban ngày!

Tuy tất cả các trận chiến trước nay đều có được kết quả thằng lợi cuối cùng nhưng Vu Kiệt không phải là người kiêu ngạo tới mức cuồng vọng, cho rằng bản thân vô địch thiên hạ, thừa nhận khuyết điểm của bản thân, xác định đúng sức mạnh của đối phương thì mới có thể giành được thắng lợi thật sự.

Cho nên, tiếp theo anh phải chọn đối thủ đầu tiên phải giết!

Trừ tên đầu trọc thứ tư kia ra.

Vẫn còn lại hai con đường nữa.

Con đường thứ nhất có hai người, một người có năng lực phát hiện, người còn lại giỏi cận chiến, một đấu hai sẽ mất sức!

Cho nên hiển nhiên ánh mắt Vu Kiệt hướng về con đường thứ hai…tên đầu trọc điều khiển linh khí kia!

Nghĩ vậy, Vu Kiệt chậm rãi rút dao găm Lang Vương ra khỏi thắt lưng!

Hình xăm đầu sói vàng trên con dao phát ra ánh sáng bạc mờ ảo trong màn mưa, lưỡi dao tích tụ sát khí lạnh lẽo.

Đợi vài phút sau, sau khi nhìn thấy khoảng cách của bốn người trên ba con đường ngày càng xa, Vu Kiệt thu lại súng bắn tỉa treo ra sau lưng!

Thắt lưng treo một băng đạn, tất cả mọi thứ còn lại đều vứt tại chỗ.

Sắc mặt Dương Cẩm Tú thay đổi: “Anh, anh ơi…”

Lão tăng mỉm cười: “Dũng cảm lắm, dựa theo tình hình sức mạnh của bản thân và sự khác biệt của kẻ địch để lựa chọn đối thủ có thể giành chiến thắng từ đó giành được hai phần cơ hội thành công, lựa chọn như vậy phải cần sự bình tĩnh cực lớn. Hắn là một đối thủ đáng được tôn trọng, cũng là một kẻ địch rất đáng sợ, may mắn thay, hôm nay hắn phải chết ở đây!”

“Còn chưa tới cuối! Đừng nói quá nhiều!”, Dương Cẩm Tú phản bác bằng giọng điệu không phục.

Cô cũng là đang thay Vu Kiệt nói hết câu này.

Vu Kiệt đã hành động.

Một khẩu súng bắn tỉa!

Một dao găm Lang Vương!

Dùng tốc độ nhanh nhất xông xuống núi!

Giống như trong quá khứ, làm sao bằng được năm đó!

Độc chiến với…30 người Địa Ma!

Lang Vương Hoa Hạ…anh chưa từng khiến người khác thất vọng!