Đệ Nhất Lang Vương

Chương 603: Sư đồ Phối hợp




Một viên đạn lao tới từ một đỉnh núi khác cách đó hai trăm mét.

Giữa không trung có một vệt sáng thoắt ẩn thoắt hiện giữa màn mưa lớn.

Cùng với tiếng súng vang lên, viên đạn nhanh chóng bay vụt đến trước mặt lão hòa thượng.

“Đùng!”

Nhưng…

Không ngoài dự đoán của mọi người, và cũng hợp tình hợp lý.

Viên đạn còn chưa chạm vào góc áo lão hòa thường thì đã bị một luồn khí kình chặn lại trước.

Sức mạnh của khẩu súng cũng không nhỏ.

Tốc độ cũng khiến con người ta khó lòng nắm bắt.

Thế nhưng một khi võ giả bước vào hóa kình thì có thể dễ dàng nhìn thấy quỹ đạo bay của viên đạn và dễ dàng né tránh, huống chi đó còn là một Phong Thánh Giả.

“Leng keng!”

Viên đạn rơi xuống mặt đất.

Bốn Thánh Tử đứng trước thềm Phật đường lập tức nhìn về phía viên đạn lao tới.

“Đến rồi!”

“Ở đó”, Tuệ Tứ chỉ về phía Vu Kiệt đang ẩn nấp, dường như tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía đó.

Nhưng dù có thấy rõ, xác định được vị trí thì sao?

Chẳng ai dám nhúc nhích gì!

Bởi vì trước mặt bọn họ vẫn còn một người đang đứng.

Diệp Lâm.

Trong tay ông là quả đầu không còn nhận ra hình dạng ban đầu, cực kỳ yên tĩnh, mưa rơi trên làn da cháy đen, cổ và những mặt cắt của mảnh cơ thể văng tứ tung bóng loáng, dưới lớp cháy sém đó, cả máu tươi cũng bị sức mạnh của Sát Tự Ấn làm cho bốc hơi.

Đó chính là Phong Thánh Giả đầu tiên chết đi, bà ta đến từ phái Nga Mi, vừa mới xuất hiện tạo ra một thuật pháp thì đã bị Diệp Lâm phán án tử hình, vì thế bà ta đã chết, kết thúc cuộc đời mình trong cảnh cực kỳ bi thảm.

Mười lăm năm trước, chỉ đánh bị thương thôi.

Mười lăm năm sau, sẽ giết người.

Tất cả, đều là do bản thân gieo gió gặt bão!

Tất cả mọi người cứ lẳng lặng nhìn hình ảnh đó.

Diệp Lâm vẫn còn để tay tạo Ấn chữ Triền.

Trông ông ta chẳng hề có sự mệt mỏi nào.

Lão hòa thường nheo mắt lại, sự khiếp sợ trong lòng đã dâng lên cao hơn ban nãy rất nhiều, đầu tiên là bị Hộ Sơn Đại Trận làm tiêu hao khí kình, rồi lại phá kính ngay trong trận chiến, khi cảnh giới vẫn chưa hoàn toàn ổn định bị ông ta đánh cho một đòn, thế mà chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi đã tiếp tục thi triển thêm một thuật ấn, hơn nữa còn tuyệt sát chưởng môn Nga Mi.

Sức chiến đấu như thế khiến con người ta xem mòn cả mắt, phục sát đất.

Người ta có câu: Sùng bái kẻ địch chính là sự bất kính với bản thân mình.

Nghĩ thế, lão hòa thường lập tức phản ứng lại, quay sang năm Phong Thánh Giả còn lại, gào lên: “Tiểu tăng tiến lên cận chiến, bốn vị chưởng môn thi trận bao vây ông ta, Tứ Thánh Tử, tìm cơ hội xuống núi diệt trừ yêu nghiệt!”

“Rõ!”

“Được!”

“Hiểu”.

Tay lão hòa thượng tạo thành hình chữ thập.

“Bộp!”

Hơi thở Phật và ma trong người ông ta tăng vọt, áp lực Thiên Thủ Phật Liên bay vọt lên trời, ông ta di chuyển!

Tốc độ như đang tua nhanh thêm vài lần, hơi thở ập vào mặt Diệp Lâm.

Mặt ông ta vẫn bình tĩnh như không có gì, ném đầu bà già Nga Mi về phía trước.

“Bốp!”

Lão hòa thường tung đòn đánh nát cái đầu đã bị đốt cháy.

“Tội lỗi, tội lỗi, sau trận chiến này, tiểu tăng sẽ đích thân đến Nga Mi bồi tội”.

Lão hòa thượng dối trá lên tiếng, sau đó siết nắm đấm đánh về phía trước, giờ nào rồi còn quan tâm tới mấy thứ vớ vẩn như thế được nữa, với ông ta mà nói thì bây giờ Diệp Lâm mới là chuyện quan trọng nhất.

Cơ thể ông ta lướt đi thật nhanh, bước chân sải dải, một cú đấm dường như có thể đập nát cả núi Nhạc, đánh vào ngực Diệp Lâm.

Không có thuật ấn của chưởng môn Nga Mi, tốc độ của Diệp Lâm chẳng có sự cản trở gì, ông ta có thể thấy rõ động tác đánh của lão hòa thượng và cũng biết rõ một tay phải luôn tiếp tục thi triển Triền Tự Ấn, nếu không một khi để hai thanh kiếm ngắn đó tham gia vào trận đấu này thì thế cờ sẽ bị quấy rối và nảy sinh phiền toái trong trận chiến của ông ta.

Ông ta cũng biết rõ, ngoài hai người này ra thì còn những Phong Thánh Giả vô danh khác, tuy mấy chưởng môn danh môn đó không mạnh bằng lão hòa thượng, nhưng trận pháp truyền thường trên giang hồ cũng không thể khinh thường.

Còn thêm… Bốn thánh tử kia nữa!

Làm sư phụ thì sao lại không biết đồ đệ mình đang làm gì được cơ chứ!

Viên đạn lúc nãy, đến từ Vu Kiệt!

Đồ đệ duy nhất cả đời này của ông ta… Đến rồi.

Nhất quyết không thể để cho bốn Thánh Tử này còn sống để đến giết Vu Kiệt!

Vừa nghĩ tới đó, đối mặt với nắm đấm lão hòa thượng đang lao tới, Diệp Lâm giơ tay lên và thản nhiên chụp nó lại.

“Bốp!”

Cuộc đối đầu một chọi một thì hiển nhiên sức mạnh của Diệp Lâm lệch hơn hẳn.

Nắm đấm của lão hòa thượng bị đẩy ra.

Nếu như nắm bắt cơ hội tiếp tục tấn công vào ngay lúc này thì bốn Phong Thánh Giả khác chắc chắn sẽ tranh thủ bao vây ông ta, thi triển trận pháp được truyền thừa trên giang hồ xung quanh, tuy ông ta không biết là trận gì nhưng trực giác nói cho Diệp Lâm biết ông ta ta không thể xúc động!

Ông ta chỉ có một mình.

Thế nên khoảnh khắc đẩy nắm đấm của lão hòa thượng ra, Diệp Lâm ngả người vể sau, lập tức kéo dãn khoảng cách.

“Lại còn định chạy hả?”

Lão hòa thường hừ lạnh, vọt lên.

Thế nhưng đúng ngay lúc đó!

“Đoàng!”

Lại là một tiếng súng.

Viên đạn của súng bắn tỉa khoảng 5mm lao vọt từ đỉnh núi bên kia tới khi lão hòa thường nhảy lên.

Ông ta tái mặt, lập tức phân tán lực chú ý, ném một luồng khí kình về phía đó.

Viên đạn đó đã tranh thủ được thời gian để Diệp Lâm thành công kéo dãn khoảng cách, hơn nữa người đang thu hút ánh mắt của tất cả mọi người ở đỉnh núi xa xa chợt xoay hướng, nhắm về phía bốn Thánh Tử.

Sắc mặt Vu Kiệt vẫn cực kỳ bình tĩnh.

Anh là đệ tử xuất sắc nhất của Diệp Lâm.

Diệp Lâm cũng là sư phụ anh tôn trọng nhất.

Dù rằng năm năm qua chưa từng gặp mặt, nhưng lần này họ phối hợp với nhau cực kỳ nhịp nhàng, hoàn toàn không cần phải nói trước đã hiểu được ý nhau.

Cái này người ta gọi là… Ăn ý!

Sư ăn ý của thầy và trò.

“Không ổn rồi”, lão hòa thượng kịp phản ứng, nhanh chóng xoay người nhắm về phía Diệp Lâm.

Hoàn toàn không có thời gian rảnh để quan tâm đến Vu Kiệt.

Bốn Phong Thánh Giả đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước cũng bị đánh lạc hướng bởi mục tiêu di chuyển.

Bọn họ cũng nhanh chóng thay đổi.

Nhưng…

Không ai có thể hiểu được áp lực trong lòng bốn Thánh Tử hơn bọn họ.

Lấy Tuệ Tứ dẫn đầu, ba người khác cùng chia nhau đứng sau lưng ông ta theo thứ tự.

Cảm nhận được khí thế bùng nổ trong màn mưa, Tuệ Tứ đặt một tay trước ngực.

“Kết trận!”

“Rõ!”

Ba người cùng hô lên, sau đó hóa kình tạo thành một luồng khí.

Giữa không trung, đỉnh đầu bốn người xuất hiện chữ Phật màu vàng.

Từ trên xuống dưới, niệm… Tứ Đại Giai Không!

Diệp Lâm đến rồi.

Ông ta cố tình giảm tốc độ xuống, có lẽ do cảm thấy sự sợ hãi đột ngột ập đến không bằng để cho những kẻ được gọi là thiên tài Phật Đạo này trơ mắt nhìn sự bất lực của mình tạo thành áp lực, sau khi bước chân đã vững vàng, ông ta vung nắm đấm lao tới!

Tuệ Tứ căng mắt: “Khởi trận!”

Lời vừa dứt, ông ta nhanh chóng giơ nắm đấm về phía trước.

“Bốp!”

Chẳng có gì để nghi ngờ, với sức mạnh tuyệt đối áp chế, tứ đại Thánh Tử bay đi xa.

Ngực họ chợt lạnh, phun ra một ngụm máu tươi và ngã vào trong Phật đường.

Năm đó khi còn hưng tịnh, lão tổ nhà họ Mục còn chẳng có tư cách đứng trước mặt Diệp Lâm nữa là bốn tên hòa thượng cộng lại còn chẳng bằng số tuổi của ông ta.

Bấy giờ, bốn Phong Thánh Giả khác đã tranh thủ cơ hội nhảy lên không trung, chia thành bốn hướng quanh Diệp Lâm!

Lão hòa thượng nhảy vào trong trận!

Phật ma chi nộ được viết ngay trên mặt, ánh mắt ông ta cực kỳ tức giận: “Diệp Lâm… Ông phải chết!”