Đệ Nhất Lang Vương

Chương 597: Tát mày thì sao




Một tay siết nắm đấm.

Một tay bắt quyết.

Ngón trỏ và ngón giữa chập lại, chĩa về phía trước với khí thế xâm lược áp đảo.

Diệp Lâm: “Ấn Triền Tự - Trói!”

Lời vừa dứt, cùng với tiếng bước chân rầm rập như sấm sét, luồng kình khí xoay quanh người ông ngưng tụ lại thành hình sợi giữa không trung, luồng khí hình dạng như dây mây dẻo dai cực độ lơ lửng giữa trời trong khoảnh khắc liền phóng vút đến chỗ lão hòa thượng.

Lão hòa thượng vừa bị đánh sứt tai chảy máu còn chưa kịp phản ứng thì luồng khí do Ấn Triền Tự tạo ra đã lao đến trước mặt.

“Chết rồi!”

Lão hòa thượng lập tức nhận thấy không ổn, cảm giác nguy cơ trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.

Đối phó Ấn Triền Tự còn khó hơn Ấn Phược Tự nhiều.

Trói!

Chỉ là một động tác trói lại.

Nhưng mà trói…

Cũng là trói nghiến toàn thân từ trên xuống dưới.

Không thể bị trói được!

Trong lòng chỉ kịp bật ra năm chữ này, không đủ thời gian lo tới đau tới do vết thương ở tai nữa, lão hòa thượng khổ sở giương hai tay lên.

Ngay lúc chuẩn bị chắp lại…

Diệp Lâm áp tới!

Bóng đen xuất hiện trước mắt không mang hình người, mà chỉ là một đôi chân.

Đang khi lão hòa thượng định phản chiêu, Diệp Lâm đã giơ chân lên, kình khí ngưng tụ lại ở mũi chân, khoảnh khắc đến gần dường như không vướng chút lực cản nào, ngược lại tốc độ còn tăng lên gấp đôi.

Trực tiếp đá vào bụng lão hòa thượng.

Một cú lên gối cực nhanh, về cơ bản không có thời gian phản chiêu.

Tốc độ của Vu Kiệt nhanh như chớp.

Chính là Diệp Lâm dạy anh.

Kỹ năng chiến đấu của Vu Kiệt vô cùng kỳ lạ.

Đó cũng là do Diệp Lâm truyền thụ.

Ngoài hai kỹ năng cận chiến cơ bản phải tập luyện hằng ngày này, Diệp Lâm còn dạy anh chiêu thứ ba.

Là một câu!

Tuyệt đối không được cho đối thủ cơ hội nghỉ ngơi lấy sức, ít nhất là ngay trước khi đối phương ngã quỵ.

Lão hòa thượng vừa rồi bị Diệp Lâm cho một đấm vào đầu, phản xạ của ông ta đã bị ảnh hưởng ít nhiều, lửa giận công phá trong lòng cũng ảnh hưởng đến sự chính xác trong phán đoán khi chiến đấu, với tình trạng thực lực của Diệp Lâm đã mạnh mẽ đột phá tiến lên một tầng cao mới thì hiện giờ lão hòa thượng căn bản không cách nào tránh nổi sát chiêu một cách tùy ý được nữa!

“Binh!”

Một âm thanh khô khốc vang lên.

Là tiếng đầu gối động vào bụng lão hòa thượng.

Lão hòa thượng sững người!

Là do đau đớn bấn loạn mà sững người.

Bị nghiền nát dưới sức mạnh tuyệt đối, không còn sức phản kháng, tình cảnh như cá nằm trên thớt này không khác gì một đứa trẻ lang thang bị đám côn đồ cặn bã túm đầu đánh đập!

Nhưng mà…

Đứa trẻ kia ít nhất còn có thể khóc.

Còn những gì lão hòa thượng có thể làm là…

À không, không nên viết như vậy.

Ông ta không thể làm được cái gì hết!

Ngoài khuôn mặt nhăn nhó dữ tợn vì đau đớn, thêm một cú lên gối vừa rồi, thần kinh toàn thân lão hòa thượng không khác gì bị điện giật tê liệt không còn cảm giác.

“Trói!”

Diệp Lâm quát lên một tiếng.

Ấn Triền Tự đã sẵn sàng từ lâu, lập tức lắc mình trên không trung phóng vút về phía lão hòa thượng, trong nháy mắt đã trói nghiến thân thể ông ta lại!

“Diệp… Lâm!”

“Vậy là xong!”

Diệp Lâm đứng yên tại chỗ, từ trên cao nhìn xuống lão hòa thượng dưới chân.

Một cước đá vào bụng, lẽ ra phải xuất hiện cảnh tượng lão hòa thượng một lần nữa bị văng ra ngoài, nhưng mà Ấn Triền Tự lao đến quá nhanh, trực tiếp trói nghiến thân mình ông ta trên không trung.

Ánh mắt Diệp Lâm lạnh lùng như sương giá, hai ngón tay bắt quyết, gập ngón giữa lại, còn ngón trỏ xỉa lên đỉnh đầu lão hòa thượng.

Chiêu tiếp theo…

Chính là Ấn Sát Tự!

Đau đớn khủng khiếp, máu chảy ồng ộc từ hai lỗ tai, lại vì cú đá vào bụng vừa rồi, máu lại lênh láng khắp vùng bụng.

Tiện đà…

Máu lại ộc ra từ khóe miệng, chảy xuống dưới.

Nhưng cho dù bị trói như thế, lão hòa thượng vẫn duy trì phong độ chỉ hòa thượng mới có.

Chính là tự tin thái quá!

Ông ta ngẩng đầu lên: “Sức của bần tăng… còn chịu được!”

Một đòn Ấn Sát Tự, không đủ để giết chết bần tăng!”

Đôi mắt lạnh lẽo của Diệp Lâm căng lên.

Ấn Sát Tự!

Cứ thế mà giết chết ông ta, dường như dễ cho ông ta quá.

Nhớ đến Mặc Bạch còn đang ở trên giường bệnh, nhớ đến ông nội của đệ tử nhà mình, còn có vợ của đệ tử đang bị nhốt đâu đó trong chùa Hàn Sơn, Diệp Lâm cảm thấy rất khó chịu.

Ông thu ngón trỏ lại, gác tay ra sau lưng.

“Mày nói đúng”.

“Cho nên, tao đây quyết định dùng một cách khác”.

Lão hòa thượng sửng sốt, trong lòng cũng không cảm thấy may mắn vì Diệp Lâm không dùng Ấn Sát Tự.

Mà là lo lắng.

Lo lắng khôn kể!

Lão hòa thượng tái mặt, đôi đồng tử co giật.

Giây tiếp theo.

Một tiếng “chát” đanh gọn vang lên.

Trong không trung vang lên tiếng bạt tai giáng vào da mặt.

Dù đã cố ý kềm chế sức mạnh để bảo đảm không tát nát mặt con lừa trọc ngu xuẩn kia, song cú tát này Diệp Lâm xuống tay thật sự rất mạnh.

Thật sướng khoái!

Thật thoải mái!

Dấu tay đỏ như máu in hằn lên mặt lão hòa thượng, như thể một vết bớt khắc sâu bẩm sinh.

Bát Môn đứng cách đó không xa cũng cảm thấy ê ẩm, tim giật thót.

Cái tát này, ông ta cũng từng bị rồi.

Diệp Lâm giơ bàn tay lên: “Trước kia tao đây không hiểu vì sao những ông chủ trên thế gian tự cho mình có thân phận cao quý mà xuống tay với người dưới phạm lỗi chẳng khác nào kẻ thù, cũng không hiểu vì sao có vài kẻ lúc đánh nhau lại thích đánh lên mặt người khác”.

“Rõ ràng không phải là chỗ trí mạng trên cơ thể, đồng thời giáng một cái tát xuống mặt không chỉ người bị tát đau, mà bàn tay mình cũng sẽ đau!”

“Nhưng bây giờ…”

“Tao đã hiểu!”

Một bạt tai vào giữa mặt.

Đó chính là tát vào mặt Phật Tổ!

Người khoác lác tự xưng Phật Tổ từ bi, coi cứu giúp sinh linh trên thế gian là nhiệm vụ của mình, đánh vào mặt người, chỉ có một ý nghĩa, đó chính là sỉ nhục!

Lão hòa thượng sửng sốt, theo bản năng muốn vận kình khí trong người phản kháng lại, nhưng lại nhận ra cả người bị Ấn Triền Tự trói chặt căn bản không thể nhúc nhích.

“Chát!”

Lại một cái tát nữa.

Giáng xuống một bên mặt khác của lão hòa thượng.

Lão hòa thượng: “…”

Đau đớn trên mặt rất thật, thật sự rất đau.

Mặc dù không thể bằng đau đớn ở tai và bụng, nhưng lại mang theo một thứ ê ẩm khiến người ta giận điên người.

Lão hòa thượng nuốt nước bọt: “Sỉ nhục bần tăng?”

“Ông Diệp đường đường là một Võ Thánh, lại có thể trần tục như vậy sao?”

Diệp Lâm cười ha hả: “Bởi vì tao đây đã thông thấu được một điều”.

“Là điều gì?”

Lão hòa thượng vội vàng truy hỏi.

“Là tao… thích!”

“Chát!”

Cái tát thứ ba lập tức giáng xuống gáy lão hòa thượng ngay sau câu trả lời.

“Chát!”

“Vừa rồi không phải có thể né sao? Sao lại không né? Né đi chứ, né đi cho tao xem nào, không phải có thể né à?”

“Chát!”

“Mồm ra rả nói nào là thương xót sinh linh, nhưng mày tự hỏi trong lòng mày rốt cuộc mưu tính gì đi? Làm người, dối trá thì thôi cũng bình thường, nhưng làm hòa thượng lại dối trá như vậy, mày cho tao xem thử ông còn dối trá nữa thôi!”

“Chát!”

“Còn nói tao trần tục, trần tục thì sao hả? Trần tục thì hèn mọn à? Bao nhiêu sinh linh trên thế gian, chẳng lẽ đều như con sâu cái kiến mà thôi? Thánh nhân từng nói, thế nhân bình đẳng, thiên hạ đại đồng, song mỗi người đều khác nhau. Trần tục thì sao, võ giả thì sao, thánh nhân thì sao, chẳng lẽ lại có đặc quyền cao quý hơn nhau? Vậy thì ai hèn mọn hơn ai?”

“Chát!”

“Con lừa trọc nhà mày cũng không tự đái ra mà soi cái mặt ngu xuẩn của mình vào đó, tao sẽ không giết mày, nhưng sẽ sỉ nhục mày, bởi vì mày đáng bị sỉ nhục như vậy, dối trá, ngông cuồng khiến người khác kinh tởm, Diệp Lâm tao hôm nay sẽ trần tục một phen, thì sao hả?”

“Chát!”

“Nào! Giỏi thì chạy trốn nữa cho tao xem!”

“Không phải mày đột phá cảnh giới rồi sao?”

“Rồi sao?”

“Không phải mày muốn quan sát nghiên cứu chưởng pháp của tao à?”

“Vậy thì đây, cứ thoải mái cảm nhận thế nào gọi là thuật ấn thực sự đi!”

“Nhúc nhích đi chứ!”

“Không nhúc nhích tí nào à!”

“Đồ lừa trọc ngu xuẩn, sao lại không nhúc nhích hả?”

“A!”

“Chát!”

Lại là một cái tát.

Nói một câu.

Tát một cái.

Càng lúc càng nhanh càng mạnh hơn.

Nếu muốn hỏi bạt tai nhà ai ghê gớm nhất, chùa Hàn Sơn chắc chắn sẽ chỉ Diệp Lâm.

“Chát!”

“Chát!”

“Chát!”



Liên hoàn tát, đánh thật thoải mái, đánh thật sung sướng, đánh vào giữa mặt lão hòa thượng, chỉ để từ từ trút cơn giận tích tụ trong lòng.

Xả giận cho người anh em của mình – Mặc Bạch!

Giết mày, mày chết, tao không cam lòng!

Tát mày, mày không chết, ngược lại còn phải trợn to hai mắt chịu đựng đau đớn của từng cái tát, khi đó mới thích!

Tao đây tát mày, thì có làm sao nào!



- ---------------------------