Đệ Nhất Lang Vương

Chương 593: Chiến đấu của Phong Thánh giả bắt đầu – Hai




Động tác khó khăn đó trông như động tác nhảy múa ngoài đường phố của con người, trông có vẻ hơi hài hước, nhưng trong chiến đấu thật sự, tất cả những chiêu thức có thể né được một kích trí mạng và thực hiện phản kích mới là thứ hữu dụng thật sự!

Những chiêu thức đẹp mắt cũng chẳng có tác dụng gì.

Chỉ là những động tác hoa tay múa chân mà thôi.

Cũng không phải là mấy thanh niên nhỏ nhít, mới bước vào võ đạo gì.

Diệp Lâm và lão hòa thượng đều là những người mạnh và nổi tiếng nhất trong số những Phong Thánh giả.

Thực hiện phản kích, lão hòa thượng ngưng tụ sức mạnh vào chân phải, sau khi nghiêng người tránh thoát khỏi cú đấm mạnh mẽ của Diệp Lâm, chân phải lão ta tạo thành một đường cong đá vào ngực Diệp Lâm.

Mười lăm năm trước, Diệp Lâm lẻ loi một thân một mình, mười năm sau khi Phong Thánh, ông ta đã dùng cảnh giới Phong Thánh tầng bốn của mình để khiêu chiến các Phong Thánh Giả trên giang hồ, với mục đích đưa Quốc Phái lên thống trị võ giới, liên tục chiến đấu mấy chục trận và không một lần thất bại, từ đó, mục đích thống trị võ giới của Quốc Phái đã được thực hiện, võ giới chia năm xẻ bảy ngày xưa, truyền thừa trên giang hồ, truyền thừa gia tộc, Long Môn, sau trận chiến của Diệp Lâm, đã có những nguyên tắc riêng được dẫn đầu bởi Quốc Phái!

Dùng một câu để miêu tả: Không có Diệp Lâm, thì đã không có địa vị và sức mạnh của Quốc Phái bây giờ.

Cũng nhờ tài năng thiên bẩm và sức mạnh khổng lồ Diệp Lâm thể hiện trong trận chiến đó khiến các danh môn truyền thừa trên giang hồ nghe tin đã sợ mất mật, cảm thấy trường giang sóng sau đè sóng trước, họ rơi vào đường cùng nên đành phải nghe lời Quốc Phái sắp xếp.

Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất chỉ có một: Đó là sau trận chiến đấy, tất cả những Phong Thánh Giả của danh môn đối đầu với Diệp Lâm đều bị thương nặng!

Một thân một mình đánh với những thế hệ truyền thừa trên giang hồ, Diệp Lâm có sức mạnh rất lớn!

Mười lăm năm trước đã thế, mười năm năm sau vẫn thế!

Đối mặt với cú đá của lão hòa thượng, dường như Diệp Lâm đã đoán được trước, mặt ông ta vẫn bình tĩnh, thu quyền lại, vai phải như Thái Sơn đẩy về phía trước, đối đấu với cú đá kia, chân trái cũng giơ lên, dùng chân phải làm trụ, đá vào tay chống xuống đất của lão hòa thượng.

Một chiêu, độc nhất vô nhị.

Đó chính là cách lý giải sâu sắc nhất khi một Phong Thánh tiến hành đánh cận chiến.

Sự nguy hiểm trong đó, chỉ có người đối chiến với mình mới biết được.

Lão hòa thượng sửng sốt, chân phải vẫn không dừng lại, trực tiếp đá về phía trước.

“Bốp!”

Mũi chân đá vào vai phải Diệp Lâm.

Phát ra tiếng vang chói tai.

Mọi người thấy mặt đất dưới chân Diệp Lâm bị vỡ nát bởi lần va chạm này.

Còn Diệp Lâm thì vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh.

“Không ổn!”

Lão hòa thượng nhận ra được điều gì đó.

Đây là… Mượn lực!

Đó chính là chiêu thức đầu tiên Võ Thánh Diệp Lâm dùng khi chiến đấu với những người trong giang hồ.

Tất cả mọi khí kình ngưng tụ lại đánh vào người Diệp Lâm đều không có hiệu quả!

Ông ta lập tức phản ứng lại, nhưng bây giờ lùi về… Còn kịp không?

Không còn kịp nữa rồi!

Chân phải cũng không tạo thành ảnh hưởng gì với Diệp Lâm, chân trái của Diệp Lâm đá xé toạc cả gió, chẳng mấy chốc đã tới trước mặt lão hòa thượng.

Lão hòa thượng vội vàng giữ lại.

“Lại còn định chạy?”

Diệp Lâm giơ tay về phía trước.

Lão hòa thượng đang định rụt vai phải lại, còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy bắp chân siết chặt… Bị nắm lại.

Sắc mặt ông ta nghệt ra.

Sau đó, Diệp Lâm dùng sức, nhấc đùi phải của lão hòa thượng lên.

“Lỗ Trí Thâm… Xoay liễu nhổ cây!”

Một tiếng hét lớn.

Sảng khoái!

Liếc mắt nhìn lại thì Diệp Lâm với thân hình gầy yếu, tấm lưng cong vòng, cực kì giống mấy lão già ngồi bên bờ sông câu cá đã thay đổi.

Là khí thế bất chợt thay đổi!

Trên núi, ông ta là một tay câu "già đời”!

Trong khe núi Tuyết, ông ta là "lão già" đã dùng một tay nghiền nát năm ngàn người.

Ở đây, ông ta là "Võ Thánh" xem Phật Thánh là con kiến hôi, đè ra đánh tơi bời!

Lên cao, thì cũng sẽ ngã xuống!

Vì thế, một giây sau đó, Diệp Lâm lại dùng sức, nghiêng người ném mạnh lão hòa thượng vào cánh cổng lớn của chùa Hàn Sơn.

Tư thế đó…

Chỉ có một chữ… Đẹp!

Lưng ông đây, cong rồi.

Người, cũng già rồi.

Nón rộng vành, đội ngay ngắn!

Ném người, vẫn thẳng ngực ưỡn lưng.

“Bốp!”

Lão hòa thượng bị ném vào chùa Hàn Sơn.

Hai cánh cổng màu đỏ đã bị phá mở, nát bấy chẳng còn ra hình thù gì.

Cả khuôn viên đầy tro bụi bay mù mịt.

Bấy giờ, ông ta cảm thấy khá là hưng trí.

Nhưng chiến đấu… Vẫn chưa hề kết thúc.

Dưới bầu trời đen đầy áp lực, Diệp Lâm nheo mắt nhìn tro bụi tan đi hết.

Ông ta vẫn không hề thả lỏng, mắt trợn trừng khi trông thấy lão hòa thượng đang đứng thẳng tắp bên trong chùa!

Chiếc áo cà sa trắng trên người, cực kỳ sạch sẽ.

Như thể vừa mới giặt sạch.

Vì thế, điều kỳ quái và đáng sợ cũng nằm ở đó.

Bị ném thẳng vào trong chùa nhưng vẫn đứng lên trong thời gian ngắn, trên người không dính một chút tro bụi nào…

Gió lạnh vù vù, thổi bay góc áo Diệp Lâm.

Lá rụng chậm chạp rơi xuống, đáp bên cạnh lão hòa thượng.

“Ông đã trở nên mạnh hơn”, Diệp Lâm nhíu mày.

Lão hòa thượng: “Ít nhiều gì cũng nhờ ông Mặc, đã vào đến tầng thứ sáu Thánh Kính, cùng một cảnh giới với ông”.

“Khiến ông đây buồn nôn!”, nắm đấm Diệp Lâm phát ra tiếng “lách cách”.

Cái đống bát nháo này là do ông ta khơi mào.

Trận chiến ngoài ngoại ô thủ đô cũng là ông ta đánh.

Người anh em của ông đây đã bị ông hại phải nhập viện, sinh tử không rõ.

Ông lấy tư cách gì để sống, lại còn vượt qua cảnh giới khác!!!

Lão hòa thượng: “Là Phật, cũng là ma, bản thân đã là một chuyện cực kỳ buồn nôn rồi, khả năng cận chiến của ông rất mạnh, dù là tốc độ hay sức mạnh, cộng với pháp môn có thể chuyển hết tất cả mọi đòn tấn công xuống mặt đất, có thể nói là người đứng đầu trong số những Phong Thánh giả, nhưng thật đáng tiếc vì bần tăng đã thấy rất rõ nhược điểm của ông rồi”.

“Nhược điểm ư?”

Diệp Lâm cười ha hả: “Thế thì thử xem”.

Vừa nói xong thì Diệp Lâm lùi một chân về sau, mượn lực, lao về phía lão hòa thượng!

“Vụt!”

“Vụt!”

“Vụt!”

Bước chân trên sàn nhà tạo thành tiếng sét đánh, mỗi một bước đều khiến sàn nhà vỡ nát ra.

Trong nháy mắt, Diệp Lâm đã đến gần, một cú lướt gió đánh về phía trước.

Hai tay lão hòa thượng tạo thành chữ thập, vẫn đứng yên không cử động, nghiêng đầu tránh thoát, đôi mắt ưng của Như Lai nhìn chằm chằm vào mỗi một động tác của Diệp Lâm.

Thấy cú đấm của mình đã thất bại, Diệp Lâm lại tiếp tục đá thêm một cú.

Lão hòa thượng vẫn không ra chiêu, chỉ nghiêng người né tránh.

Lặp lại cùng một động tác đánh và đỡ, nếu như chiến đấu đó không có thêm tốc độ vào thì hẳn là nó sẽ rất nhàm chán.

Bấy giờ, dường như mỗi một đòn tấn công của Diệp Lâm đều được gia tốc lên hàng ngàn lần, điên cuồng đánh lão hòa thượng, khung hình nhanh chóng di chuyển theo từng bước chân lùi lại của ông ta, từ đầu đến cuối ông ta vẫn trốn, hai tay vẫn tạo thành hình chữ thập ngay trước ngực.

Dường như Diệp Lâm đã bắt đầu mất kiên nhẫn: “Thế nào, đó chính là nhược điểm ông nói đấy ư?”

“Rùa đen rụt đầu!”

“Đánh lại đi chứ!”

Lão hòa thượng: “Người không sáng suốt thì ắt sẽ khó thành đại sự, ông Diệp, lòng ông đã loạn rồi”.

Diệp Lâm không muốn nghe, ông ta trở tay vung thêm một nắm đấm, dồn lão hòa thượng vào sát cây hòe già trong vườn.

Vẫn là một kết cục.

Lão hòa thượng nghiêng người né tránh.

Nắm đấm của Diệp Lâm nện thẳng vào cây hòe.

“Rầm!”

“Răng rắc!”

Cây hòe đứng sừng sững nhanh chóng bị chặt ngang như không gian đã xé rách nó, khoảnh khắc lìa khỏi mặt đất nó đã bay ra thật ra và va vào phòng chứa củi cách đó năm mươi mét.

“Đùng đùng!”

Bầy trời, trong tiếng sét lớn ầm ầm có tiếng rít gào.

“Giết!”

Một giây sau đó, tia lửa điện lướt qua phía chân trời, để lại một tàn ảnh đỏ như máu.

Tay tạo thành hình chữ thập của lão hòa thượng đã biến hóa thành một thuật ấn.

Hai tay giơ lên, ngón tay chỉ lên trời!

“Ông Diệp, hôm đó bần tăng đó học một đạo ấn, mời ông thưởng thức”.

Dứt lời, lão ta hét lớn, ánh mắt trở nên hung hăng.

“Phược Tự Ấn… Triền!”