Có người hỏi: Trên thế gian này, thứ gì là quan trọng nhất?
Có người đáp: Thứ không có được và thứ đã mất đi.
Nhưng theo thời gian, đi được nửa cuộc đời, đáp án kia dần dần thay đổi.
Không ai biết ngày sau sẽ ra sao!
Có thể trước đó còn nói chuyện, một giây sau đã cưỡi hạc về trời.
Cho nên, trên đời này, thứ quan trọng nhất chính là “hiện tại”.
Trân trọng “hiện tại”.
Phải biết… trân trọng “hiện tại”.
…
…
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi nhận được tin Vu Kiệt đã thành công quay về biên cảnh, rốt cuộc Lý Nam cũng cảm thấy phấn chấn đôi chút sau ba ngày ủ rũ.
Lúc này đây, trong bệnh viện Quân Khu 4 thủ đô, giấy niêm phong dán đầy trên tất cả các hành lang.
Các y tá đều bị cưỡng chế ở lại bệnh viện chờ thẩm vấn.
Còn bác sĩ thì ở lại trong phòng làm việc của mình, cũng đang đợi thẩm vấn. Mọi người mặt ủ mày chau, thấp thỏm không yên, ngay cả viện trưởng cũng không thoát khỏi số mệnh, mặc dù ông ta đã điều động toàn bộ bệnh viện tìm kiếm ông cụ Lý suốt cả đêm. Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha!
Vẻ mặt mọi người không có oán trách, phẫn nộ, cũng không có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào.
Mà chỉ có hối hận.
Thứ cảm giác hối hận đến tận cùng.
“Ông Lý…”
Lão Ưng, thủ lĩnh của Mật Điệp Tư cúi thấp đầu, đứng trước mặt Lý Nam.
Thân là con trai trưởng thuộc thế hệ thứ hai của nhà họ Lý, đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc, gánh trên vai cả một tập đoàn có quy mô cực lớn của gia tộc, vào những lúc thế này, ông ấy không thể ngã xuống.
Nghĩ đến hai người đang nằm trong phòng bệnh, Lý Nam hít sâu một hơi: “Nói đi!”
Lão Ưng: “Chúng tôi vừa nhận được tin tức, đã tìm được tung tích nhà họ Trần ở biên giới Lập Kiên, đêm qua, ông Mãnh đã đi đến Lập Kiên, điều động tất cả người của tập đoàn vệ sĩ vây bắt Trần Sâm về kết án. Trong quá trình đó, tân tộc trưởng của gia tộc Rothschild đã giúp đỡ không ít, nghe nói là vì chuyện của cậu chủ, bọn họ đã vận dụng nguồn lực của toàn gia tộc, không tiếc đắc tội với mấy ông trùm kinh tế”.
Trần Sâm…
Nếu là mấy ngày trước, nghe được tin tức này, hẳn Lý Nam sẽ cảm thấy rất vui vẻ, nhưng hiện tại, ông ấy lại không có bất kỳ cảm xúc nào.
Bởi vì… Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!
Bắt được tên này, cũng có nghĩa là hắn sắp phải trở thành người chết.
Tuy nhiên, vẫn nên có thái độ mới được.
Lý Nam đứng dậy, trầm giọng nói: “Nói với chú hai, trên đường áp giải Trần Sâm về đây, nhất định phải chú ý an toàn, nếu như gặp nguy hiểm, trong trường hợp đảm bảo tính mệnh bản thân, cứ giết chết Trần Sâm, còn như không được, chỉ cần sống sót trở về!” Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha!
“Vâng!”
Lão Ưng chắp tay nhận lệnh.
Rồi nói: “Vậy còn gia tộc Rothschild thì sao?”
Lý Nam híp mắt: “Tiểu Kiệt từng cứu hắn một mạng ở Giang Thành, hắn làm vậy xem như báo ơn, nhà họ Lý sẽ không xử tệ với bạn bè của mình, nếu như gia tộc Rothschild bị vây công và chặn đánh thì giúp bọn họ một tay trong phạm vi cho phép!”
“Vâng!”
“Chú ba thì sao…”
Lão Ưng cúi thấp đầu, trầm mặc hồi lâu, rồi nói: “Ba ngày trước, sau khi chuyện xảy ra, ông Hòa đã thông báo với toàn bộ ngành giải trí ngay trong đêm, hủy bỏ tất cả các dự án có liên quan đến chùa miếu, hơn nữa, ông ấy còn bỏ ra mười tỷ, mời một nhân vật có lực ảnh hưởng lớn trên weibo làm mất uy tín chùa Hàn Sơn”. Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!
Lý Nam cười lạnh: “Làm chuyện vô nghĩa!”
Lão Ưng: “Nhưng đó cũng là một phần tâm ý!”
Lý Nam: “Còn chị hai với cô út?”
Diều Hâu: “Dự án của cô Tiên tại sở nghiên cứu khoa học không thể ngừng được, cô ấy vô cùng tức giận, nhưng cuối cùng đành phải ở lại đó… Cô Châu thì đang trù bị cho con đường tơ lụa, tuy nhiên, tôi vừa nhận đực tin, nghe nói cô Châu đang cố sức xóa bỏ tuyến đường sắt liên thông với chùa Hàn Sơn trên con đường tơ lụa”.
Lý Nam: “Con bé vẫn luôn nóng tính như vậy!”
Mọi người đều có việc mà mình muốn làm.
Ánh mắt Mục Vực lạnh lùng: “Lúc này, đối mặt với anh họ, con định nói cái gì?”
“Con…”
Một câu hỏi khiến Mục Tiểu Vũ á khẩu, không biết nên trả lời thế nào.
Nói cái gì?
Có thể nói gì?
Dường như… không thể nói gì cả!
Lúc này đây, nên nói gì?
Mục Tiểu Vũ không biết.
Mà lúc này, Vu Kiệt đang đứng dưới mưa.
Anh mới chiến đấu từ biên cảnh trở về, còn chưa kịp thay quần áo, sau lưng vác một khẩu súng bắn tỉa, vẫn chưa kịp xử lý, trên người có không ít vết máu, cả người anh ướt sũng, trong tay xách theo một cái ba-lô.
Bên trong đó có chưa Tâm Liên.
Một nhân viên bảo vệ cầm dù chạy đến bên cạnh Vu Kiệt: “Cậu chủ, cậu…”
“Cút!”
Một tiếng rống mang theo sự ngang tàng của loài sói.
Nhân viên bảo vệ kia đứng sững tại chỗ, không dám lộn xộn.
Vu Kiệt đi về phía trước, bước chân càng lúc càng nhanh, tóc anh ướt đẫm, cuối cùng, anh dừng lại trước mặt Mục Vực.
“Anh họ…”, Mục Tiểu Vũ gọi một tiếng, nhưng lại không biết nên nói gì.
Mục Vực cũng im lặng.
Lúc này, bầu không khí trở nên bế tắc.
Dường như đã chịu đựng đến giới hạn, tầm mười phút sau, Mục Vực mở miệng.
Ông ta nhìn thẳng vào Vu Kiệt, vết thương trên người anh đủ để cho thấy nhiệm vụ lần này có bao nhiêu hung hiểm, thế nhưng, so với tin tức hiện tại, đó có là gì?
“Chuẩn bị xong chưa?”
Vu Kiệt ngẩng đầu, tay anh run lên, nước mắt… từ hốc mắt chảy ra: “Có thật không?”
Mục Vực không đáp, mà xoay người, đi vào trong.
“Vẫn còn thời gian!”
“Cháu nên tranh thủ!”