Những phân tích và bình tĩnh đến cực hạn, mỗi một khoảng nghỉ giữa những hành động đều bận suy nghĩ về cách để phá chiêu, và đi tới kết thúc cuối cùng.
Giết!
Xác của ba tên La Sát nằm ở những vị trí khác nhau, vết thương trên người đều là một chiêu trí mạng, không để lại một cơ hội nào để thở dốc.
Họng súng đầy sát ý nhắm thẳng vào đầu Thanh Long.
Pha chiến đấu hoàn hảo của Vu Kiệt đã chứng minh được ý nghĩa đích thực của hai chữ “chiến đấu”.
Và thành công phô bày cho gã ta thấy được phong thái của tay súng bắn tỉa đứng đầu danh sách toàn thế giới.
Cận chiến và bắn xa, súng bắn tỉa phối hợp với kỹ xảo đánh tay đôi mạnh mẽ, hoàn thành việc giết người.
Trong khoảng cách ngắn như thế, một khi khẩu súng này được bắn.
Thanh Long không hề nghi ngờ việc đầu mình sẽ bị bắn nát trong nháy mắt.
Chiến đấu đã kết thúc.
Trong tình huống này, Lỗ Phi Nhã bị vấp té ngã dưới mặt đất không hề dám phản kháng, cô ta không hề nghi ngờ rằng việc phản kháng sẽ trở thành hành vi dư thừa, thậm chí còn khiến mình lâm vào tử vong!
Vì thế…
Sau khi Vu Kiệt nói xong câu đó thì chiến đấu ở đây đã hoàn toàn kết thúc.
Thanh Long đứng đó với ánh mắt không cam lòng, nhưng dù không muốn đến thế nào thì gã ta vẫn phải cắn răng chấp nhận, không dám lộn xộn.
Làm sao dám?
Bốn tên La Sát gã ta dẫn theo đã bị tiễn đi hết.
Và ngay cả đầu gã ta cũng đang bị họng súng chỉa vào, không thể động đậy.
“Lang Vương Hoa Hạ không phải là hư danh”.
Thanh Long lạnh giọng lên tiếng: “Tôi rất khâm phục anh, đối mặt với bốn người chúng tôi nhưng vẫn dám đưa ra hai quyết định mà biết rõ sẽ uy hiếp đến tính mạng của mình, nếu là bình thường, năm người chúng tôi cùng ra tay thì mục tiêu chỉ có một con đường đó là chết.
“Thế ư?”
Mặt Vu Kiệt vẫn bình tĩnh: “Từ khi các người nổ súng và tuyết rơi xuống từ trên cái cây đó thì các người đã rơi vào kế hoạch của tôi, buộc lòng phải thừa nhận rằng các người cũng không tệ, dương đông kích tây, sau đó hấp dẫn sự chú ý, lặng lẽ tiếp cận tôi”.
“Cách sắp xếp và sự can đảm đó là thứ không phải ai cũng có”.
“Thế thì sao?”
Thanh Long cười tự giễu: “Vẫn thua thôi”.
“Thật ra bây giờ chúng ta cũng không cần phải lắm lời với nhau là gì, thắng làm vua thua làm giặc, chi bằng chúng ta giải quyết dứt khoát lên một chút”.
“Ví dụ như?”
Vu Kiệt hơi tò mò không biết người này sẽ nói những lời gì tiếp theo.
Thanh Long chỉ vào Lỗ Phi Nhã đang ngã dưới đất, im lặng không dám nói một lời nào, kể cả thở: “Tha cho cô chủ tôi đi!”
“Yêu cầu này, anh có cảm thấy hơi quá đáng không?”
Thanh Long đáp: “Cũng chẳng có gì quá đáng cả, thật ra từ khi chiến đầu đến giờ tôi và cô chủ đã không thể nào đánh trả lại anh, tôi có thể giao hết tất cả vũ khí của mình cho anh, tôi cũng có thể giao cả tâm liên cho anh, anh về nước, chúng tôi quay về Thánh Đường”.
“Bốn La Sát đã chết, có thể xem như chưa từng xảy ra bất kì một chuyện gì, đây được xem là một giao dịch đôi bên cùng có lợi”.
“Còn nếu như anh giết tôi và cô chủ, dù anh lấy được tâm liên thì muốn về nước được cũng rất khó, giới sát thủ khác với giới đánh thuê, Hoa Hạ có thể là cấm địa với lính đánh thuê nhưng đối với sát thủ mà nói thì chẳng ảnh hưởng gì cả”.
“Tôi có thể nói cho anh biết Thánh Đường chúng tôi có thế lực lớn với hơn mười ngàn người, giết cô chủ, gia đình anh sẽ bị cả bộ tộc Thánh Đường trả thù, dù anh rất mạnh, có thể bảo vệ được người nhà, nhưng anh có thể bảo đảm được rằng mình sẽ đi theo họ mọi lúc mọi nơi ư?”
“Anh không thể, nhưng bộ tộc Thánh Đường của chúng tôi lại có thể, vì vậy trong tình huống này thì tôi đã đề suất ra phương án thích hợp nhất với cả hai chúng ta”.
Nói xong, Thanh Long không mở miệng nữa.
Những lời nên nói đã nói hết rồi.
Bốn tên La Sát đều đã chết.
Gã ta muốn sống.
Cũng như những lời đã nói trước đó, những kẻ làm sát thủ luôn là những người sợ chết.
Vì tiền, có thể giết người, nhưng không thể liều mạng, đó là điểm mấu chốt nhất.
Nhưng…
Nếu nói thế với một người khác thì hẳn là sẽ có tác dụng.
Nhưng với Vu Kiệt mà nói thì anh cũng chẳng có cảm giác gì.
Bởi vì trước khi gã ta nói ra những lời thì này đã có người thốt ra những lời tương tự.
Những lời đó nói một lần thì vẫn còn chút tác dụng.
Nếu nói quá nhiều, sẽ chán, không có tí sức thuyết phục nào.
Vu Kiệt: “Người của bộ tộc Thánh Đường rất thích nói cái này cái nọ để người ta làm theo lời mình lắm đúng không? Nói thật, tôi không thích những người dùng giọng điệu đó với mình cho lắm?”
Thanh Long híp mắt lại.
Một cảm giác bất an chợt lan tràn trong lòng gã ta.
“Anh muốn nói gì?”
Vu Kiệt tiếp tục nói: “Tôi không muốn lặp lại những lời đó thêm một lần nữa, nhưng với sức mạnh anh thể hiện thì tôi sẵn sàng nói thêm một lần nữa, mong là anh sẽ nhớ cho kỹ”.
“Trước khi đưa ra điều kiện và yêu cầu của mình thì phải hiểu được hoàn cảnh của bản thân trước, có lẽ đối với người khác mà nói thì những lời anh thốt ra rất đáng sợ, nhưng đối với tôi thì lại chẳng có cảm giác gì, vì dù bộ tộc Thánh Đường có mười ngàn người giấu ở Hoa Hạ thì tôi cũng có thể đào ra hết trong vòng ba ngày”.
Đến việc mượn đao giết người ở khe núi Tuyết.
Rồi lại đến màn bao giây giết người hôm nay.
Vu Kiệt cười lạnh lùng, khinh thường ha một tiếng.
Anh nhặt con dao găm Thanh Long bỏ lại trên mặt đất, cười ha ha.
“Cô?”
“Cũng xứng?”
Gọi là phụ nữ à?
…