Mưa gió như tạo nên màn ngăn cách trước cửa biệt thự nhà họ Cao. Trong phòng, Cao Vũ Xương đang ngồi đờ đẫn trước cửa sổ. Hôm nay cô ta không đến tập đoàn.
Sự thật là, Vu Sơn đã nói đến hai từ ‘ly hôn’ khi ở bệnh viện. Vì vậy đến giờ cô ta không muốn đến tập đoàn mà đờ đẫn ở nhà.
Cô ta nhớ lại thời học đại học, nhớ lại những kỷ niệm yêu đương giữa cô ta và Vu Sơn. Họ cùng nhau ăn cơm, cùng đi học rồi buổi tối cùng đi dạo ở công viên. Cuối cùng hai người ôm nhau một cái rồi ai về ký túc xá của người đó.
Cuộc sống lúc đó… Thật đẹp.
Nhưng không biết từ bao giờ, tình cảm của họ lại bị ngăn cách bởi một thứ… Đó chính là thân phận.
Từ sau khi Vu Sơn đến nhà họ Cao, anh ta mới biết thân phận của Cao Vũ Xương là cô chủ của gia tộc lớn Giang Thành, còn là người thừa kế duy nhất. Muốn kết hôn với Cao Vũ Xương thì Vu Sơn nhất định phải ở rể.
Cô ta vốn tưởng rằng Vu Sơn sẽ từ bỏ, vì dù sao thì việc ở rể cũng là điều khó chấp nhận đối với bất cứ người đàn ông nào. Nhưng điều khiến cô ta ngạc nhiên là Vu Sơn lại đồng ý không chút do dự.
Sau đó họ thuận lợi kết hôn rồi sinh con. Vu Sơn đối xử với cô ta rất tốt, ở nhà họ Cao anh chịu thương chịu khó, kể cả bị người khác sỉ nhục sau lưng nhưng cũng không oán hận. Mỗi ngày đều như bảo mẫu chăm sóc cô ta chu đáo.
Còn cô ta thì dần dần không coi Vu Sơn ra gì, sỉ nhục anh ta bất cứ lúc nào, chỉ trích vô cớ, dường như giẫm đạp lên tôn nghiêm của anh ta…
Mấy ngày nay sau khi ru rú trong nhà, Cao Vũ Xương mới biết, mấy năm nay mình thật sự quá đáng. Nhưng vốn là người có tính cao ngạo nên cô ta vẫn nghĩ mình không sai. Vu Sơn là chàng ở rể của nhà họ Cao, nếu được lấy cô ta thì phải chuẩn bị trước tâm lý.
Vì vậy cô ta nghĩ, Vu Sơn phải tiếp tục đối xử tốt, tiếp tục yêu cô ta, như vậy thì có gì sai? Nhưng tại sao Vu Sơn lại đòi… Ly hôn?
Tại sao chứ?
Bần thần ngẫm nghĩ… Lúc này những giọt nước mắt từ khóe mắt của Cao Vũ Xương rơi xuống. Cô ta nhìn mưa gió bên ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: “Đều trách em trai anh, trước khi nó đến, rõ ràng là anh không dám nói gì, chỉ đối tốt với tôi thôi”.
“Nhưng từ sau khi nó đến, anh không chỉ trở nên nghiện rượu mà còn dám nổi nóng với tôi, thậm chí còn vì tên mới ra tù đó mà không cần đến đôi chân của mình, anh còn không thèm bàn bạc với tôi”.
“Vu Sơn! Hiện giờ còn muốn ly hôn với tôi nữa… Đều trách em trai anh, đều trách nó đã hủy hoại cuộc hôn nhân của chúng ta…”, cô ta bực tức, dường như đang trút giận với không khí. Đột nhiên cô ta thấy tim mình đau nhói.
“Hự…”, đau quá. Cảm giác này giống như tim cô ta bị ai đâm một cái.
“Vu Sơn…”, cô ta hồn phiêu phách lạc đứng bật dậy rồi thay quần áo định đến bệnh viện xem thế nào. Nhưng vừa đến cửa thì quản gia vội đi vào.
“Thưa cô chủ! Hôm nay là tiệc sinh nhật của ông cụ nhà họ Đổng, thời gian sắp đến rồi, cô định xuất phát sao?”
“Nhà họ Đổng…”, Cao Vũ Xương sắc mặt căng thẳng.
Buổi sinh nhật lần này có ý nghĩa rất lớn, không chỉ nhà họ Hoa nhà họ Lãnh đi mà gần như các gia tộc lớn đều cử nhân vật quan trọng đến chúc thọ đồng thời kết giao với Đổng Sinh, nếu như cô ta đến chậm một bước thì….
Suy đi tính lại, Cao Vũ Xương vẫn chọn lấy lợi ích của nhà họ Cao làm trên hết.
“Ông đi lái xe đi, tôi đợi lát sẽ đến”, Cao Vũ Xương nói.
“Vâng thưa cô chủ”, ông quản gia gật đầu rồi cầm theo chiếc ô đi ra khỏi biệt thự và đi đến hầm xe.
“Dù sao thì Vu Sơn đã gãy hai chân và đang ở viện, cũng chẳng chạy đi đâu được. Mình đợi bữa tiệc kết thúc rồi đi thăm anh ta cũng chưa muộn”, Cao Vũ Xương ngẫm nghĩ rồi quay về phòng ngủ thay bộ lễ phục. Cô ta vừa xuống tầng thì ở cửa vọng lại tiếng gõ cửa.
Cô ta mở cửa ra thì một bóng hình khiến cô ta ghét vô cùng xuất hiện trước mặt cô ta.
“Chị dâu”, Vu Kiệt đã đến.
“Là cậu…”, Cao Vũ Xương lập tức bày ra vẻ mặt khó coi, hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”
Vu Kiệt với biểu cảm lo lắng, nói: “Chị dâu! Anh tôi đâu? Tôi đến tìm anh. Mấy ngày nay tôi gửi tin nhắn cho anh ấy nhưng anh ấy không đáp, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Chị dâu, có thể nói cho tôi biết anh tôi ở đâu không?”
“Anh cậu?”, Cao Vũ Xương nheo mắt lại, nghĩ ‘Cậu còn mặt mũi hỏi anh trai mình ư? Anh ta vì cậu nên hai chân bị người ta đánh tàn phế. Loại khốn như cậu còn dám đến đây hỏi tin tức của anh ta nữa? Lương tâm của cậu không thấy đau sao?’
“Tôi không biết”, Cao Vũ Xương lạnh lùng đáp.
“Không biết ư?”, Vu Kiệt ngây người ra nói tiếp: “Sao có thể thế được? Làm sao mà chị có thể không biết được? Có phải anh tôi cãi nhau với chị không? Có thể nói cho tôi biết không, tôi thật sự rất lo cho anh ấy. Tối qua tôi mơ ác mộng là anh trai bị người ta…”, Vu Kiệt chưa nói xong thì bị sự vô tình của Cao Vũ Xương cắt ngang.
“Mơ cái gì mà mơ? Cái loại như cậu thì mơ được cái gì cơ chứ? Tránh ra, tôi còn phải đi tham dự bữa tiệc quan trọng, đừng làm lỡ thời gian của tôi”, Cao Vũ Xương nhấc chân lên định rời đi, nhưng chưa có được câu trả lời thì sao Vu Kiệt có thể tránh đường. Anh vẫn chắc chắn là anh trai mình đã xảy ra chuyện gì rồi nên anh ngăn ở phía trước.
“Tránh ra, cậu bị điếc à?”, Cao Vũ Xương quát.
“Chị dâu, có thể nói cho tôi được không, anh trai tôi đang ở đâu?”, Vu Kiệt vẫn kiên định hỏi.
“Bốp”, nhưng đáp lại anh lại là cái tát giòn tan.
Nhã Nhã ở tầng hai lặng lẽ đi xuống. Cô bé nấp ở phía sau ghế sofa để nhìn.
“Mau tránh ra cho tôi”, Cao Vũ Xương lại quát lên.
Bước chân của Vu Kiệt không di dịch, anh ngẩng đầu nói: “Chị dâu! Anh trai tôi đang ở đâu?”
“Bốp”, lại cái tát nữa.
“Bốp”, hai cái tát liên tục.
Cao Vũ Xương ngực phập phồng, tức đến nổi cổ đỏ ửng: “Vu Kiệt! Đừng có quá đáng quá, cậu tưởng rằng mình là cái thá gì, có tư cách hỏi tôi cơ á? Cậu tưởng đòi được về mười triệu tệ thì tôi sẽ nhìn cậu với con mắt khác sao? Đó là trách nhiệm mà cậu phải gánh thôi”.
“Còn về anh trai cậu thì tôi không biết. Bây giờ cậu hãy tránh ra, lập tức tránh ra”.
Cao Vũ Xương ở bệnh viện bị Vu Sơn làm cho tức đến nỗi hồ đồ, lúc này cô ta không thèm nể mặt Vu Kiệt nữa. Từ tận đáy lòng, cô ta luôn nghĩ rằng sự xuất hiện của Vu Kiệt khiến hôn nhân của cô ta với Vu Sơn tan vỡ.
Cô ta hận nỗi không thể khiến Vu Kiệt biến mất, không bao giờ xuất hiện nữa.
“Chị dâu…”.
“Cút”, cuối cùng là tiếng quát ‘cút’ khiến Vu Kiệt kinh ngạc.
Anh cúi đầu xuống, cánh tay run rẩy rồi tránh ra.
“Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa, nếu lúc tôi quay về mà phát hiện cậu vẫn ở đây thì đừng trách tôi không khách khí”, nói xong Cao Vũ Xương cầm ô rồi đi giày cao gót rời đi, để lại một mình Vu Kiệt ở cửa.
Mưa lớn cùng gió lạnh thổi lên áo khoác ngoài của Vu Kiệt. Toàn thân anh bị ướt sũng như chuột lột.
Mấy phút sau, Cao Vũ Xương cũng ngồi lên xe của ông quản gia rồi biến mất trong màn mưa.
“Chú…”, phía sau truyền lại tiếng trẻ con.
Vu Kiệt xoay người lại, cúi đầu nhìn rồi nở nụ cười hiền hòa: “Là Nhã Nhã à”.
“Chú ơi… Nhã Nhã biết bố đang ở đâu đấy?”, Cao Vũ Nhã mấp máy miệng nói.
“Ở đâu? Bố đang ở đâu?”, sắc mặt Vu Kiệt biến đổi, vội hỏi.
Biểu cảm của Cao Vũ Nhã lập tức trở nên buồn thiu, cô bé lau khóe mắt nói: “Mẹ ngồi một mình trước cửa sổ nói là bố ở bệnh viện, còn bị người ta đánh gãy hai chân, bố còn định ly hôn với mẹ nữa. Chú ơi! Nhã Nhã còn nhỏ, Nhã Nhã nhớ bố, không muốn bố mẹ ly hôn đâu chú ơi…”.
“Bệnh viện”.
“Bị người ta đánh gãy hai chân”.
“Ly hôn?”
Vu Kiệt không kịp nghĩ nhiều, sau khi bế Nhã Nhã vào biệt thự thì anh đóng cửa lại, sau đó đi bệnh viện luôn.
- ---------------------------