Tại chùa Hàn Sơn.
Tối nay trời vẫn đổ mưa.
Gió thổi lành lạnh nhưng không quá mạnh, chỉ là màn đêm buông xuống đã bao trùm hết những tháp Trấn Yêu của tòa tháp nằm ở phía sau núi này.
Tòa tháp này đã tồn tại khoảng ngàn năm lịch sử, từ thời thượng cổ, lúc bắt đầu thành lập chùa Hàn Sơn đến nay, nó vẫn luôn lưu truyền đến tận bây giờ và đã trở thành một trong công trình có tính kiến trúc nhất của chùa Hàn Sơn.
Nhưng…
Cũng chính nhờ sự tồn tại của tòa tháp này nên người trong võ giới không có ai dám coi thường.
Tương truyền ở trong câu chuyện thần thoại nào đó của xà tinh và người, nguyên mẫu tòa tháp trấn áp xà tinh kia chính là tháp Trấn Yêu nằm ở chùa Hàn Sơn này.
Hàn Sơn trấn yêu, tám năm bảy thu.
Sau khi sao băng rơi xuống ở trong gió tuyết, ở trên bầu trời lưu lại một vệt sắc trắng, thời gian từng giây từng phút trôi qua, dần dần trở nên ảm đạm.
Các huynh đệ tiểu hòa thượng "Tứ đại giai không" bao vây xung quanh tháp Trấn Yêu, sau khi chắp hai tay thành chữ thập thì ai nấy cũng đều im lặng không nói.
Không khí càng lúc càng trở nên yên lặng.
Không một ai kêu khóc, không ai chảy nước mắt.
Cũng không có ai biết được kết quả cuối cùng.
Đúng như những gì Diệp Lâm đã thấy, sao băng xẹt qua, nhưng không hề lóe ra tia sáng trắng chói mắt ở phía chân trời, điều này chứng minh tất cả đều không có bất kỳ đáp án nào cả!
Chiến đấu vẫn chưa kết thúc.
Sống chết còn chưa rõ.
Chuyện mà mỗi người có thể làm lúc này…
Chỉ có chờ đợi!
Nhưng Dương Cẩm Tú đã đợi rất lâu rồi.
Khắp người cô đều là tro bụi, hai tay hai chân bị xích sắt trói lạnh cứng như băng, cô cuộn tròn người tựa vào góc khuất nhất của tháp Trấn Yêu, nơi này là một khối đất trống hình tròn.
Ước chừng hơn một trăm mét vuông.
Mặc dù diện tích không lớn, nhưng độ cao lại khiến người ta khó có thể nhìn thấy được điểm đích.
Ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy một nửa những ánh sao được lộ ra từ đỉnh tháp bị san bằng ở bên ngoài đỉnh động kia.
Đáng tiếc tối nay không có ánh sáng.
Dương Cẩm Tú không nhìn thấy được sao băng, trời mưa to, mưa trên đỉnh không ngừng nhỏ xuống động, rơi tí tách trên mặt đất.
“Tí…”
“Tách…”
“Tí…”
“Tách…”
“Tí…”
“Tách…”
"Lạnh quá".
Dương Cẩm Tú vòng hai tay lại siết chặt cơ thể, hai chân cô run bần bật, sắc mặt trắng bệch, gần như không còn giọt máu.
"Anh ơi…anh ở đâu?"
"Anh ơi…anh trở về chưa?"
"Anh ơi…"
Cô lẩm bẩm gọi tên Vu Kiệt, mỗi lúc cơn buồn ngủ ập đến thì hình ảnh của Vu Kiệt cũng sẽ bất giác hiện lên trong đầu cô.
Nụ cười của anh.
Mỗi một hành động của anh.
Đều rõ ràng khắc sâu trong tâm trí cô đến vậy.
Thực ra cô cũng không biết, nơi này rốt cuộc là nơi nào, cô không biết bốn gã hòa thượng kia vì sao lại muốn giết y tá trực ban của bệnh viện rồi bắt cô đến đây.
"Triệu Lệ Lệ có xảy ra chuyện gì không?"
"Lí Đại Năng đã trở về chưa?”
“Anh ấy…bọn họ…”
Mặc dù bây giờ đang ở trong tình trạng này nhưng Dương Cẩm Tú vẫn suy nghĩ cho người khác trước, cô nuốt một ngụm nước bọt, khóe mắt đỏ hoe lại bắt đầu ngấn lệ.
Nhiệt độ ở trong tòa tháp này càng ngày càng thấp, lạnh như băng.
Giống như từng đợt sóng biển cứ liên tục đập vào thân hình gầy gò yếu ớt của Dương Cẩm Tú.
Cô hít một hơi thật sâu.
Hô hấp thở ra tỏa thành một làn khói trắng.
"Lạnh quá".
Đúng lúc này…
Một ánh nến mong manh yếu ớt đột nhiên bừng sáng, lập tức xua tan đi màn đêm tăm tối ở trong tháp.
Có điều ánh nến này không phải quá chói mắt, chỉ có thể chiếu sáng một khoảng không nhỏ mà thôi.
Một âm thanh vang lên.
"Lạnh lắm, đến đây đi”.
Dựa theo ánh sáng của ngọn nến, Dương Cẩm Tú nhìn thấy một khung cảnh.
Một ngọn nến được đặt trên bàn cờ.
Đối diện là một lão hòa thượng với bộ râu trắng muốt.
Lão hòa thượng chỉ mặc một chiếc áo cà sa màu vàng, khom người ngồi xếp bằng trước ngọn nến, hai tay chắp trước ngực, nở một nụ cười hiền lành nhìn về phía Dương Cẩm Tú.
Tiếp đó, ông ta giơ tay lên, vẫy vẫy với Dương Cẩm Tú: "Lạnh lắm, đến đây đi".
Nghe vậy, Dương Cẩm Tú vội vàng đứng dậy chạy đến.
Tại thời điểm này, một chút ấm áp cũng trở thành mặt trời trong bóng tối.
Dây xích kéo trên mặt đất liên tục phát ra những âm thanh "leng keng", Dương Cẩm Tú cuối cùng cũng đến được gần ngọn nến, toàn thân không còn chút sức lực nào khiến cô thiếu chút nữa đã ngã xuống.
Cô ngồi xuống xếp bằng ở trước bàn cờ, đưa tay lau nước mắt rồi đánh giá lão hòa thượng hồi lâu: "Ông là ai?"
Lão hòa thượng: "Thánh nhân chùa Hàn Sơn, Mộ Thu."
Dương Cẩm Tú: "Thánh nhân là Phật sao?"
Mộ Thu: "Thánh nhân không phải Phật, nhưng…tôi sắp thành Phật rồi".
Dương Cẩm Tú: "Ông vẫn luôn ở đây sao?"
Mộ Thu: "Lúc cô đến đây thì đúng lúc tôi cũng đi vào”.
Dương Cẩm Tú không ngừng xoa tay: "Cho nên, ngay từ đâu ông đã biết tôi bị bắt vào đây, nhưng tại sao lại không xuất hiện?"
Mộ Thu cười: "Tôi đang quan sát cô".
Ông ta ngừng một lát rồi lại nói tiếp: "Cô rất lương thiện, rất thuần khiết, tâm cô trong suốt giống như nước suối ở trên núi, giống như một đóa hoa sen, gần bùn nhưng lại không tanh mùi bùn, cô không thấy tôi, chứng tỏ cô rất có Phật căn".
Mộ Thu: "Tôi là một lão hòa thượng ở chùa Hàn Sơn, nghe theo ý chỉ Phật Tổ, sống đến bây giờ, nay mời cô lên núi, là vì muốn mời tên yêu nghiệt Vu Kiệt kia lên núi, đợi yêu nghiệt đó đền tội xong thì tôi sẽ thả cô xuống núi".
"Nhưng sau khi nhìn thấy cô, tôi đã quyết định đưa ra thêm một quyết định nữa, nơi này là tháp Trấn Yêu, nếu cô đồng ý gia nhập vào môn phái của tôi, làm nữ đệ tử cuối cùng của tôi, chuyên tâm học Phật pháp, tôi sẽ mở tháp Trấn Yêu, đưa cô xuống núi".
"Sau này dùng tâm Phật của cô, hành Phật Đạo, cứu vớt chúng sinh, lập địa thành Phật, cũng không phải khó khăn gì".
"Ông đừng mơ".
Dương Cẩm Tú hét lên một tiếng, siết chặt cái đế đựng nến rồi trực tiếp ném về phía mặt lão hòa thượng.
Nến bay.
Lửa tắt.
Bóng tối ập đến.
Mộ Thu biến mất!
Để lại một dư âm trong không khí.
“Nghiệt súc!”
"Không biết tốt xấu".
"Ngã Phật từ bi, cô tưởng bản thân cũng biết được bản mệnh sao!"
…
- ---------------------------