Đệ Nhất Lang Vương

Chương 546: Màu mè




Giọng điệu điềm đạm bình tĩnh phân tích.

Thiên kim xuất thân từ tộc Thánh Đường Lỗ Phi Nhã cho thấy trí tuệ hơn người.

Từ chi tiết nhỏ như ánh mắt đến chi tiết lớn như khả năng phân tích các thông tin đã biết đều khiến người khác kinh ngạc.

Thử tưởng tượng xem:

Một người chỉ tình cờ gặp mặt bạn sau đó ở cùng bạn mấy ngày, trong khoảng thời gian này bạn không hề nói chuyện mà người này thậm chí không cần bạn mở miệng đã xác định được ngay thân phận của bạn, khác biệt như vậy thật quá đáng sợ!

Nhưng...

Đáng sợ thì đáng sợ.

Đối với Vu Kiệt, anh thực sự không có bất kì cảm giác nào.

Chỉ là...

Có chút hứng thú.

Sau khi Lỗ Phi Nhã nói hết phân tích của cô ta, lưỡi dao găm không lập tức cứa vào cổ họng cô ta, dường như có chút đáng thương cùng do dự hiếm thấy.

Vu Kiệt: “Cô sợ chết không?”

Lỗ Phi Nhã nâng cằm: “Đối mặt với cái chết thật sự, sợ hãi cũng chẳng có ích gì, nó chỉ cho thấy mối đe dọa của cái chết đối với con người”.

Vu Kiệt: “Bộ dạng này khác xa với lúc tôi vừa gặp cô, cũng có nghĩa lúc đó cô đang giả vờ?”

Lỗ Phi Nhã lắc đầu: “Không cần thiết phải giả vờ, rất nhiều chuyện tôi đều nói thẳng chứ chưa từng suy xét”.

“Vì sao? Cô không sợ sau khi tôi biết mọi việc sẽ giết chết cô hả?”

Lỗ Phi Nhã cười nhạt: “Trước khi lấy được tâm liên anh muốn, anh sẽ giết tôi sao?”

“Nói thử xem!”, con ngươi Vu Kiệt co lại, giọng nói trầm thấp.

“Thực ra, không cần phải nghĩ quá nhiều, bởi vì anh muốn cứu ông nội của anh. Theo như thông tin tình báo, thân phận của mục tiêu Vu Kiệt là cháu trai của nhà họ Lý, sở dĩ đến Trại Tuyết tìm kiếm tâm liên là để cứu ông nội, cho nên dựa vào suy đoán, tôi nghĩ, còn một thân phận khác cũng có thể đưa ra ánh sáng”.

“Lưỡi dao sắc của đất nước, Lang Vương trấn giữ biên giới, gây chấn động hai giới sát thủ và lính đánh thuê năm năm trước, là cháu trai của nhà họ Lý, gia tộc đứng đầu cả nước, Vu Kiệt!”

“Tôi không nói sai chứ”.

Đúng là không sai.

Nhưng luôn có vài thời điểm...

“Cô biết quá nhiều rồi”.

Vu Kiệt dí dao găm gần thêm một chút.

Sát khí đè ép.

Kể từ lúc ra khỏi tù, Vu Kiệt thực sự không muốn thân phận của mình bị mọi người biết được, anh chỉ muốn làm một người bình thường.

Nhưng trong tình huống này.

Mũi dao sắc nhọn áp sát sau đó lướt qua, dường như đây là lựa chọn tốt nhất nhưng Vu Kiệt lại không chọn làm vậy.

Anh nhìn chằm chằm vào mắt Lỗ Phi Nhã.

Lỗ Phi Nhã: “Anh sẽ không giết tôi đâu”.

Vu Kiêt: “Cô rất tự tin?”

Lỗ Phi Nhã mỉm cười: “Theo hiểu biết của tôi về Lang Vương Hoa Hạ và dựa vào những sự kiện tôi nói với anh hai ngày qua, anh nên hiểu rõ, giết tôi, anh sẽ khó có thể đi tiếp con đường phía sau, nhất là khi anh chỉ còn một mình, đặc biệt là sau khi anh giết chết đám người này”.

“Cạm bẫy phía sau càng dày đặc hơn, không có thân phận của tôi thì anh không thể nào đi tới đích được, không có thân phận của tôi thì cho dù anh bình yên vô sự đi tới Trại Tuyết cũng sẽ bị người của chúng tôi tính kế, không có thân phận của tôi thì anh cũng...”

Lỗ Phi Nhã dừng lại một lúc.

Trên làn da hơi ngăm đen, đôi mắt đảo một vòng rồi nháy mắt với Vu Kiệt: “Anh không thể lấy được tâm liên”.

Uy hiếp.

Uy hiếp trần trụi.

Đứng ở góc độ công bằng phân tích tình hình của Vu Kiệt hiện tại.

Nếu như trước kia Vu Kiệt giết chết Lỗ Phi Nhà thì không vấn đề gì.

Nhưng hiện tại giết cô ta cũng chính là gây ra họa lớn, làm tình hình càng tồi tệ hơn.

Vu Kiệt lạnh giọng: “Giữ lại cô, cho tôi một lý do”.

Lỗ Phi Nhã: “Tôi có thể tặng tâm liên cho anh, chỉ cần anh cùng tôi đến Trại Tuyết thì tôi sẽ bảo người của tôi đưa tâm liên cho anh ngay lập tức. Hoặc là giống với lúc xuất phát, tôi có thể đảm bảo anh đến Trại Tuyết an toàn, đến lúc đó tặng anh một ít tâm liên, giúp anh bình an vô sự quay về nước cứu người thân của anh”.

Vẫn là lý do đó.

Nhưng mục đích lại không giống nhau.

Giọng điệu này hiển nhiên cũng không còn giống lúc ở chợ xe ô tô cũ, Vu Kiệt không phải kẻ ngốc.

Anh nhíu mày: “Sao tôi có thể tin mấy lời quỷ quái của cô được?”

Lỗ Phi Nhã nhún nhún vai: “Tôi không có cách nào khiến anh tin tôi, nhưng tôi chỉ có thể nói với anh thành ý của tôi. Nếu bố và ông nội tôi biết mục tiêu nhiệm vụ lần này là Lang Vương, bọn họ có thể sẽ thẳng thừng từ bỏ cạnh tranh nhiệm vụ lần này”.

Tôi biết cô có tâm liên.

Mạng của cô nằm trong tay tôi.

Đạo lý đơn giản như vậy sao phải khiến nó trở nên màu mè?

Xin lỗi, Vu Kiệt tôi không nghe!

Tôi chỉ cần...tâm liên!