Thế gia võ cổ nhà họ Mục ở Thiên Thành, mặc dù chỉ là gia tộc nhị lưu, nhưng nổi tiếng với Nam Quyền nên vang danh khắp nước.
Mười lăm năm tước đã từng có một vị thiên tài nhà họ Mục, dựa vào con đường luyện Nam Quyền mà bước đến cảnh giới ám kình cấp ba, rồi đi khiêu chiến với các thế gia võ cổ khác trên khắp năm sông bốn biển.
Đã từng có được thành tích toàn thắng mười tám lần liên tiếp, được xưng làm thiên chi kiêu tử thế hệ trẻ của giới võ thuật.
Chỉ là, về sau trong một lần khiêu chiến, vị thiên tài trẻ tuổi nhà họ Mục này đã gặp phải Tứ Thánh Tử, những người được công nhận là thiên tài của Phật Môn lúc đó, hoàn toàn bại chỉ bằng một chưởng, còn chưa sang đến hiệp hai đã bị đánh bay khỏi lôi đài.
Sau trận thất bại này, vị thiên tài nhà họ Mục đó bèn về nhà bế quan, bế quan một cái kéo dài suốt mười lăm năm.
Đến hôm nay, chính thức xuất quan rồi!
Nói một cách chính xác thì là xuất quan trước thời hạn.
...
Tại vùng ngoại ô cách đó ba trăm ki-lô-mét, trong một khu rừng già sâu trong núi.
Mây mù trắng mờ đang bao quanh không trung, bao phủ khắp cả ngọn núi rừng.
Tiếng chim hót vang lên cùng tiếng gầm của dã thú, bất giác khiến người ta rợn người.
Lúc này tại ngọn núi có tên là Nam Quyền, chính là nơi nhà họ Mục được ra đời, lão tổ tông của Nam Quyền trong lúc tu luyện Nam Quyền đã giác ngộ chọn được nơi này trong đất trời, linh khí dồi dào, không khí trong lành, hơn nữa trong vòng một trăm ki-lô-mét hoàn toàn vắng vẻ, không một bóng người, là một nơi ẩn nấp không thể tìm kiếm được, vô cùng vắng lặng, vừa hay là một nơi đắc địa thích hợp cho việc tu luyện.
Tia nắng đầu tiên trong ngày chiếu vào trong rừng, một đàn quạ đen đậu ở trên đỉnh núi, bộ dạng trông như đang nhìn đám con cháu đệ tử nhà họ Mục đợi ở dưới chân núi kia.
Hôm nay, ngay đến cả gia chủ đương nhiệm của nhà họ Mục, Mục Phong cũng đích thân đến đây, chỉ vì một mục đích duy nhất.
Đó là nghênh đón thiên tài Thái Cực Kiếm nhất lưu của nhà họ Mục, người đã danh chấn thiên hạ mười lăm năm trước mà chỉ bại dưới tay Tứ Thánh Tử của Phật Môn.
Mục Thiếu Hàn!
Trên đỉnh núi xanh tươi, trong hang động treo lơ lửng, bên ngoài ngôi nhà cỏ, lá rụng chất thành núi.
Một người đàn ông trung niêm ba mươi lăm tuổi, tóc dài buộc cao, mặc một chiếc áo trắng, trên tay đầy vết chai, ngồi xếp bằng trên tấm nệm lót.
Hắn ta hô hấp tự nhiên, giữa hai đầu lông mày khí vũ hiên ngang.
"Cuối cùng cũng đột phá cảnh giới rồi..."
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khí tức ám kình cấp sáu phun từ miệng mà ra.
"Chúc mừng thiếu chủ, chúc mừng thiếu chủ, đã mười lăm năm rồi, Ám kình cấp sáu đỉnh phong, còn chưa đến bốn mươi tuổi đã chạm được đến cánh cửa Hóa kình rồi. Từ lớp tiền bối nhà họ Mục trở lên, ngoài ông cụ vẫn đang bế quan ra thì thiên phú của thiếu chủ là cao nhất".
Một người hầu nhà họ Mục khoảng hai mươi tuổi vừa nghe vậy, vội vàng quỳ xuống dưới đất, bày ra nụ cười nịnh nọt khen ngợi nói.
"Ba mươi lăm tuổi, Ám kình cấp sáu, có lẽ, so với Tứ Thánh Tử của Phật Môn, tôi vẫn còn kém một chút, nhưng trong mười lăm năm nay, tôi đã tận lực đuổi theo rồi, phóng tầm mắt khắp cả giới võ giả này, người có thể đạt được ám kình cấp sáu ở tuổi ba mươi lăm thì vẫn chỉ đếm trên đầu ngón tay".
Mục Thiếu Hàn nhìn lên bầu trời, trong lòng mơ hồ cảm khái, nhưng càng thấy phẫn nộ và ghi hận với nỗi thất bại trong quá khứ kia hơn.
"Phật Môn Tứ Thánh Tử, tôi đã xuất quan rồi, không biết bốn vị còn nhớ tôi không?"
"Không lâu nữa đâu, Mục Thiếu Hàn tôi nhất định sẽ đích thân đến chùa Hàn Sơn để tìm các người".
"Dùng máu tươi của các người để rửa sạch nỗi nhục năm đó tôi được các người ban tặng".
Hắn nắm chặt nắm đấm, miếng đệm lót bên dưới, ầm ầm vỡ vụn!
Dọa cho tên người hầu nhà họ Mục trước mặt được phen hết hồn, toàn thân như bị rút hết khí lực, xụi lơ trên mặt đất, nuốt nước miếng, vẻ mặt khiếp sợ.
"Thiếu...thiếu chủ..."
"Nói!"
Người hầu lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng đưa một tập văn kiện ảnh hỗn loạn lên, đặt trước mặt Mục Thiếu Hàn.
"Thiếu chủ, bình thường thiếu chủ bế quan, tôi không dám tới làm phiền thiếu chủ tu luyện, cho nên những chuyện trong đời thường vẫn chưa kịp bẩm báo, cũng chưa có chuyện gì lớn xảy ra, nhưng gần đây, nhà họ Mục... đã bị sỉ nhục, e là lúc thiếu chủ xuất sơn sẽ không thể lập tức tới tìm Tứ Thánh Tử được rồi".
"...", Mục Thiếu Hàm khẽ nheo mắt lại.
Nhà họ Mục... bị sỉ nhục sao?
A!
"Nhà họ Mục tôi là trường phái chính tông Nam Quyền mà cũng có kẻ dám sỉ nhục sao?"
Giọng điệu của hắn đầy sự kiêu căng và khinh miệt, lúc ánh mắt dừng lại trên bức ảnh trong tập văn kiện kia, đồng tử khẽ co lại, bắt đầu cầm lên xem tất cả những việc đã xảy ra trong tài liệu.
Người hầu ở bên cạnh lại nói: "Thiếu chủ, là một kẻ tên Vu Kiệt, nghe nói là Tôn thái tử đã mất tích hai mươi lăm năm nay của gia tộc đỉnh lưu trong thế tục, nhà họ Lý. Mấy ngày trước, cháu trai thiên tài của thiếu chủ, Mục Thanh, chỉ mới nói qua nói lại đã bị tên khốn đó phế bỏ tu vi, còn đánh gãy xương cổ tay nữa!"
"Đánh gãy xương cốt?"
Mục Thiếu Hàn lẩm bẩm một câu, ánh mắt lạnh lùng: "Vô dụng, đánh nhau bị người ta đánh gãy xương, còn tự xưng mình là thiên tài cái gì, nó có tu vi gì?"
Người hầu trả lời nói: "Bẩm báo thiếu chủ, hai mươi lăm tuổi, Ám kình cấp ba".
"Hai mươi lăm tuổi mới có Ám kình cấp ba?"
Mục Thiếu Hàm từ từ đứng lên nói: "Tôi hai mươi tuổi đã là Ám kình cấp ba rồi, nó tận hai mươi lăm tuổi mới có được tu vi bậc này, đúng là một đứa vô dụng. Tu vi không bằng còn ra ngoài đánh nhau với người ta, chẳng trách lại bị người ta đánh cho gãy xương!"
"Loại vô dụng như vậy chỉ làm mất mặt nhà họ Mục thôi".
"Thiếu chủ..."
Vội vàng nhìn theo hướng tay chỉ, Mục Phong lập tức trợn tròn mắt, trực tiếp đi nhanh về phía trước, cũng không để ý bụi cỏ gì cả, nhanh chóng đi lên.
Rất nhanh tất cả mọi người cũng cùng lên theo, dọn dẹp đám bụi cỏ rậm rạp, khiến một đoạn đường xuống núi quang đãng sạch sẽ.
"Em trai".
"Anh".
Vẻ mặt Mục Thiếu Hàn vô cảm, bộ dạng ngạo mạn thế ngoại cao nhân, đứng từ trên nơi ở ẩn nhìn xuống người anh trai của mình, trong mắt chẳng có nổi một chút tình thân nào.
"Em trai à, lần này vội vàng mời em xuống núi, thực sự là..."
Chưa đợi cho Mục Phong nói xong, Mục Thiếu Hàn đã không chút nể nang cắt ngang lời, nói: "Được rồi anh, những chuyện anh định nói, tôi đều đã biết cả rồi".
"Đường đường là con cháu nhà họ Mục chúng ta, đánh nhau với người ngoài bị người ta phế bỏ tu vi, quả thực quá mất mặt, vốn dĩ tôi không định giúp, nhưng nghĩ lại thì dù sao sau khi tôi xuất quan cũng phải đến tìm Phật Môn Tứ Thánh Tử khiêu chiến lại, nên chút chuyện trước mắt coi như để làm nóng cơ thể cũng được".
"Kẻ đó tên là Vu Kiệt đúng không!"
"Đúng vậy, hắn tên là Vu Kiệt", Mục Thanh nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt hung tợn trả lời.
"Được!", Mục Thiếu Hàn không thèm để ý nói: "Gửi chiến thư cho hắn đi! Bảo hắn đến tràng đấu võ của nhà họ Mục chúng ta, tự mình mang đầu đến, ngoài ra..."
Mục Thiếu Hàn dừng lại một chút, rồi chỉ vào người phụ nữ bên cạnh Mục Thanh nói: "Bắt đầu từ hôm nay, cô đi theo tôi, vừa hay mười lăm năm rồi không đụng vào nữ sắc, để tôi vui vẻ một chút".
"Rồi đi giết con chó... Vu Kiệt kia!"