Đệ Nhất Lang Vương

Chương 459: Gào thét cùng phẫn nộ (1)




Không chế giễu cũng không phô trương sức mạnh của bản thân, chỉ đơn thuần đưa ra nhận xét dựa trên mức độ cao hơn.

“Chỉ thế này thôi sao?”

Từ khi Lang Nha ra đời, Vu Kiệt chưa từng quên mỗi một thời khắc sinh tử mà bản thân đã trải qua. Trước đây Vương Tam bị một tay súng bắn tỉa của kẻ địch bắn một phát sau gáy, chết ngay trước mặt mình, hình ảnh đó cho đến nay vẫn vô cùng rõ ràng, cho nên, anh tuyệt đối sẽ không lãng phí bất cứ cơ hội có thể quét sạch kẻ địch nào.

Lúc cổ tay chặt đứt thế tiến công của Mục Thanh, nhân lỗ hổng, tay phải đang nắm quyền của anh duỗi thẳng như một lưỡi dao lớn chém về phía trước.

“Hụp…”

Hít một ngụm khí lạnh.

Mục Thanh lúc này hoàn toàn cảnh giác, đối mặt với đòn tấn công trực tiếp vào nội tạng, hắn dồn lực vào bụng né sang một bên, đồng thời nắm đấm đang nắm chặt tiếp tục dùng lực đánh về phía trước.

Theo lẽ thông thường, khi một người tấn công thì lực chú ý toàn thân sẽ dồn vào đòn tấn công đó, nhưng mặt khác cũng nên phòng thủ, nếu không thì sẽ yếu đi rất nhiều.

Vì thế khi thoát khỏi bàn tay của Vu Kiệt, hắn dốc hết sức lực toàn thân vào cú đấm kia.

Đánh về phía trước!

Nhưng…

Hắn đã sai.

Sai trầm trọng.

Không khí dường như đông đặc l

Ngay cả thời gian trong giây phút này cũng như ngưng đọng lại.

Cú đấm như cũ bị tay trái của Vu Kiệt giữ chặt trong không trung, không tiến không lui cũng không thể động đậy.

“Trò chơi, kết thúc”, anh hờ hững nói một câu, tốc độ tay phải hệt như một tia sấm mạnh mẽ đánh vào bụng Mục Thanh.

“Bịch!’, một tiếng.

Tiếp theo liền nghe.

“Phụt!”

Mục Thanh căn bản không kịp phản ứng, bị đánh một đòn bất ngờ như hàng ngàn tảng đá đập vào người.

Cảm giác va đập mạnh mẽ đó chẳng khác nào bị một chiếc xe tải lớn cán qua người.

Phun ra một ngụm máu.

Sắc mặt hắn phút chốc trắng bệch.

Soạt!

Trần Dung đang trốn trong góc vô cùng kinh ngạc.

“Sao…sao có thể? Anh họ anh…anh…anh…”

Thua rồi?

Không thể nào.

Không thể nào mà!

Vốn dĩ đã tính toán kĩ lưỡng nên bây giờ hắn ta sốc nặng.

Loại thay đổi cảm xúc này khiến Trần Dung khó lòng tưởng tượng nổi những gì nhìn thấy trước mắt là sự thật.

Đứa con đáng kiêu ngạo của nhà họ Mục, cứ thế bị đánh bại?

Ngay sau đó, một hình ảnh khác, trả lời cho câu hỏi trong lòng hắn ta.

“Rắc!”

Sau khi ăn một đòn ở bụng, hắn hoàn toàn mất đi sức phản kháng, lấy bụng là trung tâm, tất cả các sức mạnh ẩn chứa ở tĩnh mạch trong cơ thể đều bị tàn phá một cách khủng khiếp, chẳng khác nào những con kiến đang cắn nuốt tĩnh mạch, hắn chỉ cảm thấy bên trong cơ thể thiêu đốt hừng hực.

Nó hệt như một dòng dung nham trong nháy mắt hóa thành biển lửa, chầm chậm, từ từ, nhưng không bỏ qua bất kì ngóc ngách nào, nuốt chửng sức lực của hắn.

Đây là kết quả hồi phục trở lại sau khi Vu Kiệt tỉnh dậy ở bệnh viện Ninh Thành.

Nhưng…

Cuộc chiến này vẫn chưa kết thúc.

“Khốn kiếp, dám…tao là con nhà họ Mục, mày…”

Mục Thanh nổi giận đùng đùng, mặt mày hung dữ, nhưng còn chưa đợi hắn nói hết câu.

“Rắc!”

Lại một âm thanh vang lên.

Ánh mắt Vu Kiệt tĩnh lặng như nước, cánh tay như một cái kẹp sắt, hướng vào bên trong…bẻ gãy!

Nhẹ nhàng.

Không tốn một chút sức lực.

Xương cổ tay phải của Mục Thanh bị bẻ gãy.

Âm thanh dứt khoát mà rõ ràng đó vang vọng trong không trung.

Quanh quẩn!

Qua lại.

Không bao giờ biến mất.

“Aaa…”

Tiếng kêu thảm thiết truyền tới ngay sau đó.

Võ sĩ quyền anh, nắm đấm là sức mạnh.

Thân là người kế thừa Nam Quyền của nhà họ Mục, nắm đấm là tính mạng của hắn

Nhưng…

Bẻ gãy cổ tay hắn thì nắm đấm của hắn cũng vô dụng.

“Thằng khốn, mày…mày…”

“Con nhà họ Mục?”, ánh mắt Vu Kiệt lạnh lẽo: “Con nhà họ Mục thì có thể làm chuyện xấu xa, lạm dụng sự giúp đỡ, ngang nhiên làm trái với cấm kị của võ giới, ra tay đánh dân thường?”

“Mạng của con nhà họ Mục mày là mạng? Mạng của người thường không phải mạng sao? Nếu hôm nay đứng ở đây không phải là tao mà là một người bình thường, mày chắc sẽ nói những lời này nhỉ?”

“Làm người, mày xấu xa, làm người học võ, mày không có đức, sống trên đời này cũng chỉ lãng phí oxi, để mày kế thừa võ cổ truyền của tổ tiên thì mất mặt, bẻ gãy cổ tay mày là đang dạy dỗ mày, nhưng…”

Vu Kiệt dừng lại một lát, lửa giận trong mắt âm ỉ không ngừng.

Anh còn nhớ hai bậc thầy hiền triết đã từng nói.

Sự tồn tại của người học võ không phải là vượt qua thần thánh để leo lên đỉnh cao hơn, cũng không phải là vì bản thân, ích kỉ tư lợi, coi trời bằng vung.

Mà là…bảo vệ!

Sự tồn tại của người học võ, tượng trưng cho bảo vệ!

Bảo vệ sinh linh trên thế giới, bảo vệ chính nghĩa trong trời đất, nhân gian trăm năm bể dâu từ cổ chí kim không thay đổi, là một chữ “lý”.

“Lý” trong lòng những người sống trên thế giới.

Thế gian nhiều người bình thường, nhưng có người bình thường mới có được thế gian.

Pháp luật không phải tồn tại vì một nhóm người, không phải để trở thành công cụ sắc bén của đám người đó, pháp luật là để bảo vệ tất cả mọi người trên thế giới.

Lý, không phải một nhóm người nói mà được, nó là phép tắc được mọi người công nhận.

Trời đất rộng lớn, không có khuôn phép thì không thành luật lệ.

Vu Kiệt sinh ra là để bảo vệ, anh vận hết nội lực, khí thế của một bậc thầy bỗng chốc tăng lên.

Trong khoảnh khắc đó, một cỗ áp lực bao phủ khắp căn phòng.

Tiếp đó, sức mạnh trong người Vu Kiệt không ngừng tăng cao, vẻ kinh ngạc trên mặt Mục Thanh ngày càng nồng đậm.

“Mày…mày…”, mặt hắn viết lên bốn chữ “không thể tin nổi”, cuối cùng thất thanh kêu lên: “Mày…hóa ra là…”

Hắn còn chưa nói xong thì Vu Kiệt đã quát: “Trong võ giới ai cũng phải có trách nhiệm, bảo vệ thế giới là nhiệm vụ của bản thân. Hôm nay gặp một gã vô đạo đức vô lương tâm như mày, đương nhiên, phải trừ hại cho dân!”

Trần Dung bắt đầu cuống cuồng lắp bắp, hắn ta chưa từng nghĩ tới, kết cục cuối cùng lại như thế này.

Anh họ mà bản thân tin tưởng, đường đường là đứa con kiêu ngạo của nhà họ Mục, cứ như vậy…hết rồi?

Hắn ta không dám ở lại thêm nữa, xoay người muốn chạy.

Nhưng vừa xoay người thì một bóng dáng lập tức xuất hiện trước mặt.

Lý Đại Năng sắc mặt u ám giống như một khoảng cách không thể vượt qua đứng trước mặt hắn ta.

“Bốp”.

Bởi vì cơ thể Lý Đại Năng cao lớn hơn Trần Dung cho nên lúc xoay người Trần Dung đã đâm thẳng vào ngực hắn ta.

Tiếp theo.

Trần Dung ngớ người.

Sợ hãi, dâng trào trong bóng tối.

Hắn ta nuốt nước bọt, yết hầu khẽ chuyển động, ngẩng đầu, con ngươi đột nhiên co lại.

“Mày…mày…mày định làm gì…”

“Làm gì?”, Lý Đại Năng giơ tay túm cổ áo hắn ta.

Còn mặt mũi hỏi?

“Trả lại mạng…cho con tao!”