Đệ Nhất Lang Vương

Chương 449: Hồng Môn Yến




Sau khi những chuyện xảy ra ở Ninh Thành đêm nay được giải quyết xong, người của Mật Điệp Tư đã chỉnh lý lại toàn bộ những người có liên quan, bao gồm tất cả tin tức về câu lạc bộ Đồ Long thành một tập tài liệu gửi đến tay cụ Lý.

Là Tôn thái tử đời thứ ba duy nhất của nhà họ Lý, tính mạng của Vu Kiệt và toàn bộ những chuyện anh trải qua là việc hết sức quan trọng của nhà họ Lý sau sự kiện công bố thân phận ngày hôm qua.

Thế giới này không đơn giản như trong tưởng tượng đâu.

Cụ Lý biết Vu Kiệt vẫn còn rất nhiều bí mật, gặp được không ít kỳ ngộ, nhưng võ lực của một người chung quy lại cũng có hạn chế, trong mắt ông cụ, Vu Kiệt vẫn còn quá trẻ tuổi, đi sai một bước là có thể cả đời cũng không đứng lên được.

Cho nên, khi nhận được tài liệu của Mật Điệp Tư trình về, ông cụ lập tức vội vã mở ra xem.

Do thời gian khá trễ, đã qua giờ mà ông cụ vốn nên nghỉ ngơi.

Cộng thêm trong tài liệu còn nhắc đến nhà họ Trần trong câu lạc bộ Đồ Long kia, nghĩ đến bí mật nào đó khiến cụ Lý bị kích động, lập tức dẫn đến mầm bệnh đang sắp hồi phục làm cho căn bệnh tim phát tác.

Nếu không phải y tá trưởng Lý túc trực bên cạnh hai mươi tư giờ đến kịp lúc thì e là lúc này người nằm trên giường chỉ còn là một cái xác.

Nghe vậy, y tá trưởng Lý cảm nhận được sự yêu thương mà ông cụ quyền cao chức trọng, chiến công hiển hách này dành cho đứa cháu đích tôn của mình, cô ta cũng không biết nói gì nữa, chỉ đành than thở nói: "Cụ quan tâm đến cháu trai như vậy, nếu như cậu ấy biết cụ không quan tâm đến an nguy của mình, từng giờ từng khắc dõi theo cậu ấy thì trong lòng sẽ buồn thế nào chứ?"

Cụ Lý mỉm cười nói: "Cho nên, chúng ta phải giữ bí mật thật tốt".

"Thật sự không báo cho tiểu thái tử biết sao ạ?"

Y tá trưởng Lý nhíu mày.

Câu hỏi này đã khiến cụ Lý trầm ngâm suy nghĩ.

Nụ cười trên gương mặt cũng biến mất rồi.

Làm gì có người già nào không muốn lúc mình bệnh tật ốm yếu có con cháu ở bên cạnh chứ.

Nhưng...

Những người khác thì có thể!

Ông cụ không thể.

Ông cụ xua tay nói: "Thôi bỏ đi! Đang trong giờ phút quan trọng, nó phải đến Thiên Thành làm chuyện của nó, ta không thể khiến nó lo lắng, đứa trẻ này...nó còn ưu tú hơn cả ta và Lý Nam".

"Ta không hi vọng sự tồn tại của ta, hay là sự tồn tại của nhà họ Lý sẽ trở thành trói buộc của nó, hơn nữa, cũng không phải bệnh nghiêm trọng gì, nằm thêm vài ngày nữa là có thể ra viện rồi, có gì to tát đâu".

"Cụ, cụ..."

Y tá trưởng Lý tận tình khuyên bảo nói: "Đây đâu phải bệnh đơn giản gì đâu, là bệnh tim, bệnh tim đó ạ, cụ suýt nữa là...đã như vậy rồi, cụ còn nói thế nữa".

"Được rồi được rồi, ta biết ta biết rồi, sau này ta nghe cháu hết được chưa! Không ngủ muộn nữa, không ngủ muộn nữa".

Thấy y tá trưởng Lý có vẻ sốt ruột, cụ Lý lập tức an ủi nói.

Vừa nghe vậy, y tá trưởng Lý chỉ vào tập tài liệu trên tay ông cụ nói: "Vậy cụ để tài liệu xuống, tắt đèn, đi ngủ!"

"Nếu như để cháu phát hiện ra cụ nửa đêm lại lén lút xem thì cháu sẽ nói với ông Nam, bảo ông ấy ra lệnh cho Mật Điệp Tư, cụ chưa được ra viện thì không được phép tiếp xúc với cụ".

"Nhanh..."

Chữ nhanh cuối cùng, giọng nói vang lên lanh lảnh.

Giọng điệu như ra lệnh, khiến cụ Lý cũng phải nhếch mày, bất đắc dĩ lắc đầu mỉm cười, sau đó đúng là đặt tài liệu trong tay xuống thật, để bên cạnh giường, rồi kéo chăn lên đắp.

"Haiz... được được được, nghe ý tá trưởng Lý của chúng ta, haiz, người già rồi, già rồi..."

"Cụ Lý, sao cụ như trẻ con vậy".

Nói rồi, y tá trưởng Lý thấy ông cụ Lý nghe lời nằm xuống, trong lòng cũng yên tâm hơn, đi tới, cẩn thận đắp lại chăn cho ông cụ, sau đó để tập tài liệu vào trong ngăn kéo rồi quay người đi.

"Cụ lý, vậy cụ yên tâm ngủ đi nhé! Cháu đi trước đây ạ!"

Dứt lời, y tá trưởng lý liền rời đi.

Nhưng..

Đúng lúc cô ta quay người đi, cụ Lý lại mở mắt ra, đột nhiên vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

"Đợi đã".

Y tá trưởng Lý sững người nói: "Ông cụ của cháu ơi, cụ còn gì dặn dò nữa?"

Cụ Lý nghiêm đầu, ánh mắt trịnh trọng nhìn chằm chằm vào cô ta nói: "Giúp tôi gọi điện thoại cho ông già họ Lâm ở Thiên Thành, nói với ông ta..."

"Bất luận là Thiên Thành, hay là Giang Thanh, hay là Ninh Thành, Hương Thành, đều không phải là đất đai của gia tộc nào hết, hiện nay đã là thời đại do dân làm chủ chứ không còn là xã hội hoàng quyền thời cổ đại nữa. Thành phố tuyến một không phải là cứ địa của vương tộc nào đó, mà đều là địa bàn của nhân dân".

"Câu lạc bộ Đồ Long cái gì, cái gì mà tam đại thiếu gia, tất cả đều là một lũ sâu mọt, nếu như có tội thì phải chịu trừng phạt, nếu như có kẻ giết người, phải chịu đền tội, nếu muốn thông đồng làm bậy thì đừng trách lão Lý ta không niệm tình đồng đội ngày xưa. Ta cũng không muốn những cảnh vệ quân ngày xưa của ta lại bỏ qua cho bất cứ kẻ ngu xuẩn coi thường pháp luật, làm chuyện xằng bậy trắng trợn nào trên quê hương của mình!"

Gia chủ của nhà họ Lâm ở Thiên Thành.

Là người đã từng xách súng bên cạnh cho cụ Lý.

Câu lạc bộ Đồ Long.

Trần Dung của nhà họ Trần.

Quan hệ thông gia giữa nhà họ Lâm và thằng nhóc nhà họ Long.

Thiên tài xuất thế của gia tộc Thượng Quan.

Còn cả Lâm Doãn Nam ở Giang Thành, một bước tiến bộ của nhà họ Lâm, cháu gái ruột của gia chủ nhà họ Lâm.

Trong tài liệu, gần như tất cả những người liên quan đến Vu Kiệt đều đang tề tựu tại thành phố này.

Ông cụ mơ hồ cảm nhận được, một sự việc nghiêm trọng sắp xảy ra.

Trực giác của ông cụ nói cho ông cụ biết, một trận phong ba bão tố sắp đến rồi!

Thời gian còn lại của ông cụ....không còn nhiều nữa!

Ông phải bắt đầu lót đường cho cháu trai của mình!

Một con đường thông thiên rộng lớn!

Nhìn y tá trưởng Lý mang theo những lời của cụ Lý rời đi, cụ Lý mới bắt đầu nằm xuống lại, mở mắt chong chong nhìn lên trần nhà, có chút thương xót, cũng có chút bi ai.

Một giọt nước mắt, từ khóe mắt chảy xuống.

Trong đầu ông cụ nghĩ đến gương mặt của Vu Kiệt: "Đã hai mươi lăm năm rồi mới được tương phùng, thế nhưng tóc đã bạc đầy đầu, Tiểu Kiệt..."

"Ông nội thật sự không biết còn có thể đi bên cạnh con được bao nhiêu năm nữa..."

"Có lẽ mười năm, có lẽ năm năm...có lẽ là một năm... cũng có thể...chỉ có bảy ngày..."

"Hi vọng con không quên sở tâm, không ngừng tiến bộ... mong con không giống như những gì ông nghĩ..."

"Tiểu Kiệt....ông nội...nhớ con rồi..."

...

...

"Thượng Quan Bắc?"

Con ngươi của Vu Kiệt hơi trầm xuống: "Chuyện giữa tôi và anh vẫn chưa kết thúc!"

"Ting ting ting".

Đúng lúc này thì một tin nhắn được gửi đến.

Tin nhắn của một người lạ.

Nội dung: "Chào anh, tôi là thư ký của Trần Dung, liên quan đến chuyện tối hôm qua, cậu chủ cảm thấy vô cùng xin lỗi nên đặc biệt muốn hẹn anh 12h trưa này gặp mặt ở câu lạc bộ Đồ Long để gửi lời xin lỗi đến anh".

Lý Đại Năng ngó qua đọc, sau đó híp mắt lại nói: "Câu lạc bộ Đồ Long? Anh Vu, đây là địa bàn của hắn, Hồng Môn Yến à!"

"Sợ gì chứ?"

Vu Kiệt ngẩng đầu lên nói: "Đi một chuyến thì cũng có sao?"

"Tôi lại muốn xem xem hắn có thể làm gì tôi?"

"Nếu muốn chiến, có gì sợ?"

Chiến!

Chiến luôn!

Đến đây chiến!

- ---------------------------