Không gây chuyện không có nghĩa là sợ phiền phức.
Không động chạm đến người khác không có nghĩa là bị người ta ức hiếp cũng không dám mở miệng nói một lời.
Hiện tại, chuyện cũng đã xảy ra, việc cần làm bây giờ chính là nghĩ cách giải quyết.
Mà muốn giải quyết vấn đề, hẳn chỉ có một cách thức duy nhất, đó chính là xử lý từ căn nguyên.
Suốt mấy năm chấp hành nhiệm vụ ở biên cảnh, mặc dù đã nhận được truyền thừa từ Võ Thánh cùng Thánh Y, thế nhưng Vu Kiệt rất ít khi sử dụng các thủ đoạn tra tấn, bởi vì anh khinh thường việc làm đó, không muốn làm. Nhưng điều đó không có nghĩ là anh không làm được!
Muốn tra tấn, phải xem đối phương là ai.
Nếu đó là kẻ tội ác tày trời thì anh cũng không ngại ra tay tàn nhẫn.
Dù sao thì…
Đối với những sinh mệnh ngã xuống trên chiến trường, sai không phải ở những thanh kiếm nhuộm máu, mà sai ở kẻ đã vung kiếm lên, khơi mào chiến tranh.
Anh cúi đầu, mười cây kim bạc cắm thẳng vào mười huyệt đạo, nơi có thể khiến con người nếm trải cảm giác đau đớn cùng cực.
Anh muốn biết cậu chủ mà Lang Gia đã nhắc đến là ai?
Hơn thế nữa, anh muốn đòi lại công bằng cho Lý Đại Năng, Triệu Lệ Lệ, và đứa con trong bụng cô ta.
Anh muốn đích thân đứng trước mặt tên cậu chủ kia, hỏi hắn ta một câu: Người mà mày phái tới, ngay cả một phụ nữ có thai cũng không buông tha, lương tâm của mày…bị chó ăn rồi à?
“Ọc!”
Chợt vang lên âm thanh phun máu tươi.
Sắc mặt Lang Gia vàng như nến, hắn ta quỳ trên sàn nhà, trước người là một vũng máu, thoáng có thứ gì đó màu đen.
Lang Gia trợn to mắt, đây là lần đầu tiên hắn ta cảm giác được đau đớn vì bị tra tấn.
Lang Gia cười khẩy: “Dựa vào mày?”
“Ha ha, thứ như mày mà cũng muốn biết thân phận của cậu chủ à? Mày không xứng!”
Vẻ mặt Vu Kiệt không hề thay đổi.
“Thì sao…?”
Lang Gia siết chặt nắm đấm: “Thì mày tiêu rồi chứ sao, đêm nay, đàn em của tao chết, bọn mày đều phải trả một cái giá đắt!”
“Tao không chỉ muốn bọn mày chết, tao còn muốn bọn mày quỳ gối trước mộ của đàn em tao, dập đầu nhận lỗi!”
“Tao sẽ khiến bọn mày tan nhà nát cửa, để đám đàn em của tao chơi chết con đàn bà của mày…ha ha…”
“Rầm!”
Lúc này đây, Vu Kiệt không còn ý định tra tấn bằng cách thức như vậy nữa.
Câu nói sau cùng của Lang Giang đã châm ngòi ngọn lửa đang nhen nhóm trong lòng anh, hắn đã chạm vào vảy ngược của anh.
Rồng có vảy ngược.
Sói có điều cấm kị.
Mà điều cấm kị đối với Vu Kiệt chính là người thân của anh.
Anh lao lên như một cơn gió, tung một cú đá thật mạnh vào lưng Lang Gia, ngay khi hắn ta nhào về phía trước, anh lại bước lên một bước, nhấc chân lên, giẫm mạnh xuống cổ tay hắn ta.
“Răng rắc!”
Âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên.
Tay Lang Gia vặn vẹo một cách quái dị, xương cổ tay gãy lìa.
Xương cốt trắng hếu mang theo máu tươi đâm xuyên qua da thịt, lộ ra ngoài.
“Á…”
Theo sau đó là tiếng hét thảm của Lang Gia.
Không đợi hắn ta kịp phản ứng, bên tai đã vang lên giọng của Vu Kiệt: “Cú đá này là tao thay đứa nhỏ trong bụng Triệu Lệ Lệ trả lại cho mày!”
“Mày không biết làm người, bố mẹ mày không biết dạy mày làm người, vậy thì để tao dạy!”
“Mày có miệng mà không biết nói, bố mẹ mày không dạy mày nói thì để tao dạy!”
“Tao chỉ hỏi mày một lần cuối, hắn…là ai?”
Vừa dứt lời, cái chân vừa giẫm lên cổ tay Lang Gia lại lần nữa nhấc lên, sau đó giẫm mạnh xuống.
Cảm giác đau đớn thấu tận tim gan lập tức lan khắp toàn thân Lang Gia.
Hắn ta đã chịu hết nổi.
Khuôn mặt dữ tợn tràn đầy đau đớn.
Miệng hắn ta không ngừng rít lên: “Đồ chó chết…chó chết…thằng chó!”
“Tao muốn mày chết…muốn mày chết…”
“Họ Vu kia, mày có gan thì để tao đứng lên!”
“Để tao đứng lên…”
“Đứng lên?”
Ha ha.
Vu Kiệt thản nhiên như không nghe thấy gì, chân anh tiếp tục giẫm xuống, ánh mắt càng thêm rét lạnh.
“Mày có tư cách gì nói những lời này?”
Anh chất vấn: “Một phụ nữ có thai bị người của mày đánh thành như vậy, mày có từng cho cô ấy đứng lên không?”
“Bọn mày có từng đối xử công bằng với cô ấy không?”
“Bọn mày có từng tôn trọng cô ấy không?”
Ba câu hỏi hùng hồn đanh thép.
Nhưng không dừng lại ở đó…
Vu Kiệt lại tiếp tục: “Bọn mày đã làm những gì hả?”
“Cầm ghế đánh thẳng vào bụng cô ấy, khiến cho một sinh linh còn chưa chào đời phải mất đi tính mạng!”
“Lũ…súc…sinh…”
“Một mạng đổi một mạng, thì có gì…sai?”
Câu cuối cùng vang vọng như tiếng chuông đồng.
“Nói đi!”
“Răng rắc!”
Lại một cước giẫm lên cổ tay của Lang Gia.
Mà lúc này, ven đường, một hàng xe sang trọng dừng lại, dùng tốc độ nhanh nhất chặn tất cả các con đường xung quanh đây.
Ngay sau đó, hơn mười bảo vệ của nhà họ Dương lập tức lao xuống xe.
Dẫn đầu là Dương Chấn Hoa, vừa nhìn thấy Vu Kiệt, ông ta vội chạy đến cạnh anh.
Cùng lúc đó, ông ta cũng nhìn thấy một vũng máu tươi chảy tràn trên mặt đất.
Soạt!
Dương Chấn Hoa biến sắc: “Tiểu Kiệt, chuyện này…đã có chuyện gì xảy ra?”
Vu Kiệt không đáp, ánh mắt anh lần nữa rơi trên người Lang Gia.
Nhìn theo ánh mắt Vu Kiệt, khi thấy rõ mặt Lang Gia, Dương Chấn Hoa không khỏi nhíu mày.
Đây không phải là đại ca xã hội đen nổi danh ở Ninh Thành sao?
“Là mày?”, Dương Chấn Hoa cau mày.
Vu Kiệt ngẩng đầu: “Ông nội Dương, ông quen biết hắn à?”
“Không hẳn là quen biết, lúc trước, khi tên này nổi danh, ông có từng cho người điều tra thử, tuy nhiên, sau khi điều tra xong, ông cũng không để tâm. Tiểu Kiệt, Cẩm Tú đâu rồi?”
Vu Kiệt đáp: “Cẩm Tú không sao, thế nhưng vợ của bạn cháu lại xảy ra chuyện, ông cũng biết cô ấy, là Triệu Lệ Lệ, đứa nhỏ của cô ấy và Lý Đại Năng đã bị đàn em của tên này dùng ghế đánh đến mức bị sảy. Vừa nãy nếu cháu đến chậm một bước, sợ là Cẩm Tú cũng bị…”
“Cái gì?”
Phụ nữ có thai à?
Ngay cả phụ nữ có thai mà cũng ra tay được?
“Súc…sinh!”
Dương Chấn Hoa mắng to.
“Ha ha…súc…sinh à?”
Khóe miệng Lang Gia nhếch lên thành một đường cong: “Lão già kia, ông có tư cách gì nói tôi hả? Lúc ông gây dựng nên nhà họ Dương, chẳng lẽ tất cả những việc ông làm đều ngay thẳng à? Giả vờ cái gì hả?”
“Tưởng rằng ông đây sợ à? Nói cho các người biết…ông đây…”
Không đợi hắn ta nói hết câu, Vu Kiệt đã nhấc chân, giẫm lên đầu hắn ta: “Câm miệng!”
“Mày…”
“Ông nội Dương, có thể nhờ ông một việc không?”
Vu Kiệt quay đầu nhìn về phía Dương Chấn Hoa, mở miệng hỏi.
“Được!”
“Tối nay, cháu muốn nhổ tận gốc thế lực của hắn ta tại Ninh Thành”.
“Không thành vấn đề, ông sẽ cho người đi xử lý việc này!”
Dứt lời, Dương Chấn Hoa lập tức lấy điện thoại ra, nhanh chóng liên hệ với những người có địa vị và quyền lực tại Ninh Thành.
Trong khi ông ta đang gọi điện, bất chợt, có tiếng chuông điện thoại reo vang.
Là điện thoại trong túi áo của Lang Gia phát ra âm thanh.
Tiếng chuông này…
“Hỏng rồi, là…là cậu Trần…”, hắn ta lẩm bẩm, vừa định lấy ra, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Vu Kiệt trước một bước khom người lấy điện thoại trong túi hắn ta, nhìn thấy màn hình hiển thị tên là “cậu Trần – câu lạc bộ Đồ Long”, anh lập tức bấm nghe.
Ngay sau đó, đầu dây bên kia vang lên âm thanh.
Thư ký: “Sói con, đã làm xong việc chưa? Cậu chủ sắp xong rồi đấy! Tôi nói cho anh biết, chính cậu chủ đã ra lệnh giết chết thằng khốn Vu Kiệt kia, là vì một vị khách quan trọng!”
“Đối với câu lạc bộ Đồ Long của chúng ta, vị khách kia có tác dụng không nhỏ ở Lập Kiên. Nếu anh mà không làm tốt chuyện lần này, thì sau này cũng đừng mơ có thể đặt chân vào câu lạc bộ Đồ Long, tiếp tục làm việc cho cậu Trần nữa!”
“Nghe chưa hả? Sói con, lên tiếng đi, bộ anh điếc rồi à? Nói đi chứ!”
“Câu lạc bộ Đồ Long? Cậu Trần à?”
Nhưng đáp lại không phải là giọng của Lang Gia.
Vu Kiệt híp mắt.
Thư ký sững sờ: “Mày…mày không phải Tiểu Lang? Mày là ai?”
Mồ hôi lạnh túa ra, cùng với đó là cảm giác bất an không ngừng trào dâng trong lòng hắn ta.
Vu Kiệt nói một cách chậm rãi: “Là tao, mày còn chưa nhận ra à?”
“Không phải bọn mày muốn giết tao sao?”
“Tao là…Vu Kiệt!”
Chuyện này…còn chưa kết thúc đâu!
“Tút…”
Điện thoại bị cúp.
Thư ký vội vàng cất điện thoại, vẻ mặt hốt hoảng.