Lúc này, cô ta cảm thấy như sắp ngạt thở!
Những lời Owen nói ban nãy cứ vang vọng trong tai, không ngừng lặp lại!
Dương Chân chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng!
Cô ta chỉ có chút không phục với cách làm của bố mình, thậm chí còn đố kỵ với Dương Cẩm Tú. Từ đó hận bố mình tại sao lại thiên vị và yêu thương người khác chứ không phải mình.
Nhưng từ sâu thẳm trong tim…
Cô ta vẫn kính trọng bố mình.
Ra nước ngoài sáu năm, mặc dù tính tình có thay đổi nhưng cô ta hiểu một điều, thân thể là cha mẹ cho, công ơn dưỡng dục suốt đời không quên.
Vì vậy, kể cả bố có đánh có tát thì cô ta cũng không đáp trả, càng không dám hỗn láo nói câu khó nghe nào.
Nhưng…
Cô ta không thể ngờ, Owen mà cô ta gặp gỡ quen biết rồi yêu sâu nặng ở nước ngoài, thậm chí còn dẫn về nhà với ý kết hôn với anh ta, giờ đây anh ta lại nói ra những lời….
Không ngờ anh ta lại dùng từ ‘lão già’ với bố mình?
Cô ta cúi đầu, chầm chậm nhìn về phía Owen đang bị Dương Chấn Hoa giẫm dưới chân.
Trước đó ở nước ngoài quen biết Owen, anh ta là người rất lịch thiệp và hiểu lễ nghi mà.
Nhưng sao bắt đầu, đến những lễ nghi cơ bản nhất kính trọng bề trên anh ta cũng không có?
Tại sao lại như vậy?
Chẳng phải anh ta muốn lấy mình sao?
Vậy mà lại dùng thái độ này đối với bố vợ sao?
Ánh mắt đó dường như đang nói lên điều gì…
“Anh… Ban nãy anh nói cái gì?”, Dương Chân nhìn Owen, hỏi.
Owen mặc dù bị Dương Chấn Hoa giẫm lên đầu, trước đó còn bị Vu Kiệt tát cho mấy cái đỏ bừng mặt phẫn nộ. Nhưng lúc này, anh ta vẫn nắm chặt nắm đấm, dùng sức giãy dụa rồi hét lớn: “Honey! Đừng sợ… Đừng sợ”.
“Cái ông bố già của em chỉ giúp người ngoài mà không giúp em đã đành, giờ còn ra tay tát em mấy cái, lẽ nào em không đau sao? Lẽ nào em tình nguyện bị đánh? Chúng ta luôn sùng bái sự tự do mà?”
“Sao em phải sợ ông ta? Honey! Em đã là người trưởng thành rồi. Anh cũng có thể bảo vệ em chứ không phải cái nhà họ Dương nhãi nhép này. Chỉ cần anh muốn là anh có thể tự tay hủy diệt nhà họ Dương này, xây dựng lại cho em hai cái, mười, thậm chí là một trăm nhà họ Dương như này. Em còn chưa biết thực lực của anh đúng không? Câu lạc bộ Đồ Long là nơi anh có thể tự do ra vào đấy”.
“Một câu nói của anh thì các cậu chủ ở thủ đô cũng sẽ ra tay giúp. Ngay cả vua mới của gia tộc Rothschild ở Lập Kiên cũng là bạn thân của anh. Honey! Em không cần sợ ông ta? Chẳng phải thế sao?”
“Anh…”.
“Câm miệng lại ngay”.
Một giây sau khi Owen nói một thôi một hồi, Dương Chân đột nhiên lên tiếng ngắt lời anh ta.
“…”, Owen.
Lúc này ánh mắt đờ đẫn, trong lòng khó hiểu.
“Cục cưng! Em… Em vừa nói gì?”
“Em nói là…”, Dương Chân với biểu cảm nghiêm túc, nói: “Em bảo anh câm miệng lại”.
“Em…”, thần sắc Owen biến đổi, sau đó nheo mắt lại.
Dương Chấn Hoa hừ lạnh một tiếng, bàn chân dùng lực hơn, nói: “Con bé bảo anh câm miệng lại”.
“Ông…”, cảm thấy đầu mình bị đè nặng, cảm giác đau đớn bao trùm, dường như Owen cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.
“A…”, anh ta đau khổ kêu lên.
Nhìn biểu cảm dữ tợn của Owen, Dương Chân cảm thấy tim đau như cắt.
Cô ta ngẩng đầu lên, trong mắt đã rơm rớm nước mắt, gọi: “Bố ơi…”.
Cô ta định cầu xin nhưng vừa mở miệng thì Dương Chấn Hoa phẫn nộ quát: “Mày vẫn còn định cầu xin cho nó sao?”
“Đầu óc của mày đâu rồi?”
“Những gì mày được dạy dỗ đâu rồi?”
“Phụp”, một giây sau Dương Chân quỳ xuống, cầu xin: “Bố! Con cầu xin bố, tha cho anh ấy. Con cầu xin bố. Chuyện ngày hôm qua đều là lỗi của bọn con. Con sẽ xin lỗi Cẩm Tú. Chuyện hôm nay con cũng xin gánh trách nhiệm. Cầu xin bố tha cho anh ấy, tha cho anh ấy đi…”.
“Xin lỗi?”
Dương Chấn Hoa hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Xin lỗi ai?”
Câu hỏi này, nội dung đã rất rõ ràng rồi.
Dương Chân nuốt nước bọt, rất không muốn nhưng… Lúc này, cô ta tạm gác tự trọng sang một bên, nhìn về phía Vu Kiệt, run rẩy nói: “Xin… Xin lỗi cậu ta ạ”.
“Xin lỗi gì chứ?”, Owen rống lên: “Cậu chủ Owen này chưa bao giờ đi xin lỗi ai cả, càng không bao giờ xin lỗi một người chết”.
“Người chết?”, hai chữ này ngay lập tức khiến ánh mắt của mọi người đều biến đổi.
Ai nấy đều kinh hãi nhìn về phía Vu Kiệt và Owen.
Người chết?
Ai chết vậy?
Chẳng phải Vu Kiệt vẫn đứng sờ sờ ở đây sao?
Tất cả mọi người đều với vẻ mặt đờ đẫn. Họ nghe thấy khẩu khí này của Owen không giống với kiểu đang nói đùa, ánh mắt anh ta cũng tràn đầy oán hận.
Vu Kiệt ánh mắt lạnh lùng, không phải vì hai chữ ‘người chết’ trong lời nói của Owen mà vì nhiều năm sống ở biên giới chấp hành nhiệm vụ nên đã luyện được trên chiến trường, anh đã luyện được cảm giác.
Cảm giác của anh là không sai!
Chỉ thấy anh bước lại, lạnh lùng hỏi: “Thế là ý gì?”
“Tiểu Kiệt…”, Dương Chấn Hoa nói: “Không cần chấp nhặt với loại người này. Hắn chẳng qua cũng chỉ đang khích tướng cậu thôi, đừng bị lời nói của hắn làm ảnh hưởng đến mình. Tên này, tôi sẽ…”.
Ông ta tưởng rằng Owen chỉ nhanh miệng nên nói ra hai chữ ‘người chết’.
Nhưng một giây sau, những lời Owen nói mới khiến ông ta chấn động.
“Khích tướng?”
“Ha ha!”
Owen cười khỉnh, nói: “Không phải tôi nói bừa đâu, thằng nhóc này chắc không biết, trước khi mày đến thì tao đã gọi điện thoại cho bạn thân ở Thiên Thành của tao, hiện giờ anh ta đã cử người điều tra mày ở Ninh Thành rồi”.
“Không khách khí mà nói với mày, lúc này nhất cử nhất động của mày ở Ninh Thành đều bị điều tra hết rồi. Còn cả cô bạn gái của mày, chính là Dương Cẩm Tú, cô chủ của nhà họ Dương, đúng không?”
“Cô ta chiếm mất vị trí của honey nhà tao, khiến hôm qua tao bị nhà họ Dương các người sỉ nhục, ông đây phải giết chết cô ta. Còn cả tên khốn nhà mày, hôm nay dám tát tao ba cái, ông đây nhất định phải trả lại gấp bội. Ông đây nhất định sẽ ‘làm nhục’ Dương Cẩm Tú trước mặt mày…”.
“Còn cả lão già nhà ông, ông cũng nghe rõ đây. Đợi người của bạn tôi đến, bất luận nhà họ Dương các ông là cái thá gì thì tôi sẽ băm ông thành trăm mảnh”.
“Ha ha ha…”, Owen cười điên cuồng như tên thần kinh.
Trong lúc Owen nói thì Vu Kiệt chau mày lại.
“Cẩm Tú…”.
“Không xong rồi”.
Cô ấy vẫn còn trong quán đồ nướng.
“Ông Dương! Cháu đi tìm Cẩm Tú trước”, Vu Kiệt ngẫm nghĩ chút rồi trong lòng bỗng thấy bất an.
Anh không kịp nghĩ nhiều mà vội nói.
“Tiểu Kiệt, cậu…”, Dương Chấn Hoa thần sắc căng thẳng, chưa đợi ông ta nói xong thì Vu Kiệt đã xoay người, xông ra khỏi khách sạn.
Trực giác nói cho anh biết, tối nay nhất định sẽ xảy ra chuyện!
Quán đồ nướng… Không được an toàn!
Ai biết được một kẻ điên nói năng điên loạn hay là nói thật.
Anh không dám bảo đảm!
Đợi khi anh rời đi, Dương Chấn Hoa phẫn nộ, quát: “Người đâu! Lập tức đi theo”.
“Vâng!”, mấy chục thuộc hạ đều lập tức đuổi theo.
“Đi theo?”, Owen cười mỉa, nói: “Vừa hay, giết hết luôn, giết cho sướng tay, giết chết hết. Ha ha”.
“Ha ha!”
Ánh mắt Dương Chấn Hoa lạnh băng, nói: “Nếu như cậu ta chết thì ngày mai, mặt trời sẽ chiếu lên mộ của anh đấy, hiểu chưa?”
“Sao cơ?”, nghe thấy vậy thì Dương Chân vội cầu xin: “Bố… Bố đừng thế! Bố tha cho anh ấy đi… Anh ấy không cố ý đâu…”.
“Tha cho nó ư?”, Dương Chấn Hoa với dáng vẻ nghiêm nghị, nói: “Bây giờ đến tao cũng không quản được chuyện này rồi”.
“Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay Tiểu Kiệt xảy ra chuyện gì, thiếu mất một sợi tóc thì đừng nói là mày, ngay cả nhà họ Dương cũng sẽ phải trả giá”.
“Chẳng phải mày không phục sao? Đố kỵ sao? Chẳng phải cảm thấy tao thiên vị sao? Tao nói cho mày biết, rốt cuộc cậu ta là ai nhé”.
“Cậu ta chính là cháu đích tôn của ông cụ Lý ở thủ đô đấy”.
“Chính là cậu chủ duy nhất đời thứ ba của nhà họ Lý ở thủ đô”.
“Vu Kiệt!”
Dương Chân thần sắc kinh hãi, toàn thân như bị điện giật, đứng ngây người tại chỗ.