Tiền quỹ…
Bị đóng băng rồi!
Chuyện này!
Làm sao có thể?
Rõ ràng hôm qua mình đã tận mắt nhìn thấy hai mươi triệu được chuyển vào tài khoản của thôn rồi mà!
Bây giờ chuyện này là như thế nào?
Sắc mặt Vu Sơn bỗng nhiên trắng bệch, anh ta đứng ngây người tại chỗ.
Đại đội trưởng của thôn đứng gần Vu Sơn nhất phát hiện Vu Sơn có gì đó không đúng, anh ta cau mày, vội vàng chạy đến trước mặt Vu Sơn hỏi.
“Vu…anh Tiểu Sơn? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh Tiểu Sơn!”
Đại đội trưởng vừa lay người Vu Sơn, vừa hét lên, hành động này đã thu hút sự chú ý của những người già và bà con xung quanh, sắc mặt ai nấy cũng đầy nghi ngờ hỏi.
“Tiểu Sơn! Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Tiểu Sơn, sao cháu lại đứng ngây ra đó? Đại đội trưởng, anh gọi cậu ấy đi!”
“Có phải là tiền quỹ đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“…”
Mọi người đang bàn tán xôn xao, tiếng ồn ào dần dần khiến Vu Sơn bình tĩnh lại.
Đôi mắt anh ta đờ đẫn, vô hồn nhìn xung quanh, luôn miệng lẩm bẩm.
“Không…không xong rồi, tiền quỹ…bị…bị đóng băng rồi!
Tiền quỹ bị đóng băng!
Tiền!
Mất rồi!
Xoẹt!
Lời này vừa dứt!
Tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt, không thể tin được, ai nấy cũng đều ngây người tại chỗ một lúc.
Rõ ràng tối hôm qua mọi người đều nhìn thấy hai mươi triệu đã được công khai chuyển vào tài khoản của thôn rồi mà.
Sao hôm nay lại bị đóng băng rồi?
Cả hội trường bỗng trở nên im lặng…
Vu Sơn phản ứng đầu tiên, anh ta lắc đầu nguầy nguậy.
Hiện tại bản thân chính là trưởng thôn tạm thời, không được hoảng!
Mặc dù không biết tại sao tiền quỹ lại bị đóng băng, nhưng mà trước mắt thì chắc chắn là không có tiền để phát.
Phải làm tốt công tác làm yên lòng dân làng!
Sau đó, Vu Sơn hắng giọng một cái, sắc mặt nghiêm túc, lớn giọng nói.
“Các vị! Xin các vị đừng lo lắng, tình huống này rất ít gặp, nhất định là tài khoản đã xảy ra vấn đề!”
“Không sao đâu! Tiền mà mọi người nhận được nhất định sẽ không bị thiếu đâu!”
“Xin bà con hãy yên tâm!”
Nhưng mà!
Cho dù lời của Vu Sơn có dễ nghe đến mức nào, thì trước mắt chuyện không lấy được tiền cũng không thể nào thay đổi được.
Tất cả mọi người trong làng đều biết rất rõ chuyện này, ai nấy cũng từ từ cúi đầu, vẻ mặt tức giận.
“Thật…thật sao? Số tiền đó có lấy lại được không?”
“Ai dà! Số phận người trong thôn chúng ta khổ thật, mắt nhìn thấy tiền sắp đến tay rồi, nhưng mà vẫn không cầm được!”.
||||| Truyện đề cử: Trời Sinh Một Cặp: Cực Phẩm Yêu Nghiệt |||||
“Không liên quan đến Tiểu Sơn, chúng tôi không trách cậu, có trách…thì trách số chúng tôi quá khổ!”
“…”
Sau khi nghe vậy, đại đội trưởng đang đứng phía trước đại sảnh thở dài một hơi, mấy người già ở bên cạnh cũng ngả người dựa vào tường hút thuốc, im lặng không nói gì.
Bầu không khí trong hội trường đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Vu Sơn nhìn thấy dân làng đang cúi đầu lặng lẽ lau nước mắt, rồi lại nhìn những người già đang một mặt cau có im lặng.
Trong lòng khó chịu không nói nên lời.
Sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ!
Không phải cậu út đã giải quyết xong cả rồi sao?
Đúng rồi, cậu út!
Nhanh gọi điện thoại cho cậu út hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Nghĩ vậy, Vu Sơn lập tức lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Vu Kiệt rồi bấm nút gọi đi.
“Tút…xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng…”
Không ngờ.
Lại chỉ nghe thấy tiếng thông báo lạnh băng vang lên từ điện thoại.
Không liên lạc được?
Trong lòng Vu Sơn chợt giật nảy một cái, một loại cảm xúc khó chịu bỗng dâng lên.
Lần trước anh ta gọi điện thoại cho Vu Kiệt cũng là không liên lạc được, sau đó…
Lần này!
Cậu út có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không!
Xoẹt!
Vu Sơn bỗng nhiên trở nên hoảng loạn, vội vàng bấm gọi thêm lần nữa.
Không chút thay đổi, vẫn là tiếng thông báo lạnh băng kia.
“Không không không! Cậu út…cậu út…”
Vu Sơn hoàn toàn hoảng loạn, sau lưng đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt thi nhau chảy dài trên trán.
“Làm sao đây…làm sao đây…”
“Cậu út…”
Hành động của Vu Sơn đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, vẻ mặt ai nấy cũng bắt đầu trở nên lo lắng.
“Tiểu Sơn! Cậu không sao chứ?”
“Tiểu Sơn!”
“…”
Chú Hải đang đứng ở cửa, nghe thấy có chuyện liền gắng hết sức quay bánh xe lăn tiến về phía trước.
Ông ta đến trước mặt Vu Sơn, cau mày hỏi.
“Tiểu Sơn! Không gọi được sao? Cháu có quen biết bạn bè nào khác của Tiểu Kiệt không, gọi hỏi thử xem!”
Câu nói này giống như cơn sấm sau mưa đánh thức Vu Sơn.
Anh ta đột nhiên nhớ đến người đã thay Tiểu Kiệt đến đón anh ta ở sân bay thủ đô, Trịnh Long.
Mình có số điện thoại của anh ta mà!
“Đúng…đúng vậy, cháu có số điện thoại của một người, cháu…cháu sẽ gọi ngay, bây giờ cháu sẽ gọi ngay!”
Anh ta vừa nói vừa mở điện thoại lên, tìm số điện thoại của Trịnh Long.
…
Bệnh viện ở Ninh Thành.
Trịnh Long đang ngồi trên giường bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, buổi trưa vừa mới xuống giường đi tập luyện hồi phục sức khỏe mỗi ngày.
Tình hình sức khỏe đang trở nên tốt hơn rất nhiều, trong đoạn thời gian anh Kiệt vắng mặt này, ngoài sự chăm sóc cẩn thận của các bác sĩ và y tá của bệnh viện, còn có cô Dương cứ cách một ngày sẽ đến thăm anh một lần.
Sau thời gian nghỉ ngơi mấy ngày này, tình trạng sức khỏe của anh ta đã dần khôi phục được bảy tám phần, nhưng vẫn còn chưa đạt đến tiêu chuẩn có thể xuất viện.
Ngày hôm đó, bản thân vì bảo vệ người phụ nữ của anh Kiệt mà bị thương, chịu chút đau khổ này có đáng là gì.
Kể từ sau khi chuyện đó xảy ra, sự kính trọng của bản thân dành cho anh Kiệt đã không thể nào diễn tả được bằng lời, tự thề rằng sẽ dùng cả đời này để hoàn thành!
Đúng lúc Trịnh Long đang chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi một lát thì điện thoại bỗng nhiên vang lên, anh ta hơi híp mắt lại.
Ai lại gọi điện thoại cho mình chứ?
Mật Tư Điệp đã cho mình nghỉ phép rồi, lẽ nào…
Không nghĩ ngợi thêm, Trịnh Long lập tức xuống giường cầm lấy điện thoại trên bàn, lúc nhìn thấy có chút kinh ngạc!
Vu Sơn?
Anh cả…của anh Kiệt…
Mấy ngày nay, lúc cô Dương đến thăm mình, bản thân cũng có nghi ngờ vì sao anh Kiệt lại không đến, cô Dương nói là ở quê nhà anh Kiệt có xảy ra chút chuyện, hôm trở về Ninh Thành đã lập tức đi luôn rồi.
Lúc này…
Anh cả của anh Kiệt lại gọi điện thoại đến, có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi.
Sau đó, anh lập tức bấm nghe điện thoại.
Không ngờ, ngay lúc điện thoại vừa được kết nối, nghe thấy tin tức từ điện thoại, Trịnh Long bỗng trở nên căng thẳng.
“Anh Trịnh, anh có ở cùng với Tiểu Kiệt đó không?”
“Tôi…tôi không liên lạc được với nó, tôi sốt ruột quá!”
“Còn có hôm đó Tiểu Kiệt đã giúp thôn Vu Gia đòi lại hai mươi triệu, không biết tại sao hôm nay bỗng nhiên bị đóng băng rồi!”
“Bây giờ tôi không liên lạc được với Tiểu Kiệt, anh Trịnh? Tiểu Kiệt có ở cạnh anh không?
Một loạt tin tức dồn dập vang lên, nhưng Trịnh Long chỉ chú ý đến cụm từ quan trọng nhất.
Không liên lạc được với anh Kiệt?
Hai mươi triệu bị đóng băng!
Trịnh Long, người đã làm việc cùng với Mật Tư Điệp một thời gian dài, lập tức nhận ra chuyện này không đúng lắm.
Sau đó, Trịnh Long liền điều chỉnh lại trạng thái, anh ta nói với Vu Sơn đang rất hoảng loạn ở đầu dây bên kia.
“Anh Vu Sơn, anh đừng sốt ruột, bây giờ tôi không ở cùng anh Kiệt”.
“Nhưng tôi sẽ lập tức đi tìm anh ấy ngay, dùng hết sức lực để đi tìm, sẽ liên lạc với anh qua điện thoại sau”.
Ở đầu bên kia, Vu Sơn bình tĩnh nói.
“Được…được! Anh Trịnh, nhờ cả vào anh!”
Sau khi cúp điện thoại, Trịnh Long vội vàng gọi điện thoại cho Mật Tư Điệp, vừa nghe điện thoại vừa mặc áo quần.
Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, Trịnh Long còn chưa kịp lên tiếng, người phụ trách ở bên kia đã thông báo một tin tức vô cùng nặng nề.
“Giám đốc Trịnh! Mật Tư Điệp vừa nhận được tin tức, cậu chủ ở Giang Thành bị người của tổ tác chiến kinh tế bắt đi rồi!”
Đột nhiên!
Tay đang mặc quần áo bỗng dừng lại, hai mắt Trịnh Long trợn tròn, đồng tử co rút liên tục, điện thoại từ từ trượt xuống…
Anh Kiệt!
Bị bắt rồi!