Đệ Nhất Lang Vương

Chương 206: Đòi lại công bằng




“Là Trịnh Long sao ạ?”, Lý Nam ngồi trước mặt ông cụ Lý, nhấp một ngụm trà, nói.

Đây là ngôi nhà cổ có lịch sử lâu đời và mang nét đặc trưng của thủ đô, mỗi mét vuông có trị giá hàng triệu tệ.

Sân không lớn, chỉ trồng mấy cây lộc vừng cổ thụ.

Thủ đô gần đây thường mưa phùn, cứ mưa mãi mà không có dấu hiệu tạnh hẳn.

Lý Nam lúc này cũng thần sắc nghiêm trọng, ông ta muốn nhìn xem Vu Kiệt sẽ đưa ra lựa chọn như nào.

Lúc này, bên ngoài ngôi nhà cổ, Ưng đứng đầu Mật Điệp Tư mang vào một mật thư. Bên ngoài còn có mười cao thủ của Mật Điệp Tư đứng bao quanh ngôi nhà, không cho bất cứ ai đi vào.

“Ông Nam! Thứ mà ông muốn điều tra đã tra ra được rồi…”, Ưng đứng trước mặt hai người rồi lấy tài liệu trong ngực ra, đặt trên bàn đá.

Còn ông cụ Lý thì không bận tâm đến tài liệu này lắm. Nhưng Lý Nam, sau khi xem xong tất cả nội dung trong đó thì trong mắt lóe lên vẻ âm trầm.

“Bố ơi! Bố đã sớm điều tra được rồi sao?”, Lý Nam nắm chặt nắm đấm, hỏi.

“Ừm!”, ông cụ Lý vẻ mặt ảm đạm nói: “Lúc đó vẫn chưa tìm được Tiểu Kiệt, bố đã bảo người lưu tài liệu này lại, chính là đợi sau khi con tỉnh lại sẽ đưa cho con”.

Nghe thấy lời này, Lý Nam trầm ngâm suy nghĩ. Quả đúng như vậy, lúc đó mình đang hôn mê. Nếu ra tay thì có khả năng sẽ rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Bỗng nhiên, không khí rơi vào yên tĩnh. Mười phút sau, ông cụ Lý đột nhiên lên tiếng, hỏi: “Thương trường như chiến trường, giữa những lợi ích luôn đầy rẫy nguy hiểm. Có lẽ quyết định của Tiểu Kiệt cũng là cơ hội”.

“Con cũng nghĩ thế, con cháu nhà họ Lý đúng là có khí phách”.

“Bố ơi!”, Lý Nam ngập ngừng, một lát mới nói: “Hãy hứa với con, bất luận Tiểu Kiệt quyết định như nào thì chúng ta hãy dốc sức giúp thằng bé”.

Ông cụ Lý chau mày, sau đó mới kiên định nói: “Tất nhiên rồi!”

“Tiểu Kiệt là người thừa kế 55 năm sau của nhà họ Lý ta”.

“Là cháu đích tôn duy nhất đời thứ 3 nhà họ Lý”.

“Và cũng là đứa bé mà nhà họ Lý thiếu nợ suốt 25 năm”.

Nói xong, ông cụ Lý nhìn về phía Ưng, nói: “Thông báo cho Mật Điệp Tư, có thể bắt đầu chuẩn bị rồi”.

“Rõ!”



Trong văn phòng, Trịnh Long sau khi nói ra quyết định của mình thì xoay người mang theo tro cốt của Mộ Viên Viên rời đi.

Đây đúng là phiền phức vô cùng nguy hiểm, đến cuối cùng lại thành ra một vở kịch, thậm chí có thể nói là trò cười.

Mộ bạn gái bị quật lên, tro cốt bị người ta rắc vung vãi khắp nơi bay theo núi rừng. Là một người đàn ông, ngoài phẫn nộ thì anh ta không làm được gì nữa cả.

Quay về khách sạn, Trịnh Long một mình đứng trên sân thượng của khách sạn, ngẫm nghĩ lại cuộc đời. Từ tám năm trước sau trận động đất, cả nhà anh không còn một ai, bạn bè cũng bị thần chết cướp đi. Cuối cùng, đến người bạn gái là Mộ Viên Viên vì cứu mạng anh ta mà chủ động dùng thân mình chắn đá lớn rồi thịt nát xương tan.

Trên đời này anh ta không có người thân, lúc nào cũng vô cùng cô đơn.

Để xây mộ chôn cất cho người nhà, anh ta đã bán mạng cho nhà họ Lý, sau khi có được tiền thì mới mai táng đàng hoàng cho người nhà được. Sau đó, anh ta dùng tiền còn lại mang tro cốt của Mộ Viên Viên đến Giang Thành rồi lại dùng tất cả tiền còn lại để thuê một miếng đất ở Đào Hương Giang, chỉ muốn hoàn thành ước mơ lớn nhất khi còn sống của bạn gái mình.

Sau đó, anh ta từ một người bình thường trở thành người giúp việc trong nhà họ Lý. Mặc dù nhà họ Lý bề ngoài không coi Trịnh Long là người giúp việc nhưng từ sâu thẳm trong lòng anh ta vẫn luôn coi mình là người giúp việc thôi.

Một thuộc hạ như thế thì đâu có tư cách khiến nhà họ Lý đòi nhà Hiên Viên phải trả lại công bằng cho mình?

Nói cho cùng thì anh ta cảm thấy mình thật vô dụng! Cảm thấy mình không xứng!

Nhưng đúng lúc này, phía sau truyền lại tiếng bước chân của Vu Kiệt.

“Anh Kiệt…”, Trịnh Long đang chìm trong đau thương, khi nhìn thấy Vu Kiệt như anh trai ngồi bên cạnh mình thì nước mắt lại một lần nữa không kìm được mà rơi xuống.

“Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Tôi hai mươi tư tuổi…”.

“Vậy thì nhỏ hơn tôi một tuổi. Mười sáu tuổi đã vào nhà họ Lý, chắc những năm đó cũng vất vả lắm”.

“Ông chủ đối xử với tôi ân trọng như núi, không dám nói đến chữ vất vả đâu ạ. Nếu như không có nhà họ Lý thu nhận thì làm gì có tôi như ngày hôm nay. Kể cả phải nhảy vào lửa vì nhà họ Lý thì tôi cũng không từ”.

“Những lời này… Nghe ra thật xa lạ…”, Vu Kiệt nói một câu.

Không khí bỗng trở nên căng thẳng lạ thường.

Sau khi trầm ngâm một lúc, Vu Kiệt mới nói: “Những lời cậu nói hôm nay có phải là thật không? Thật sự muốn bỏ qua sao?”

“Anh Kiệt…”, ánh mắt Trịnh Long với vẻ bất lực.

“Nếu thật sự bỏ qua như vậy thì còn là đàn ông nữa không? Trịnh Long! Cậu làm tôi thất vọng quá”, Vu Kiệt từ tận đáy lòng mắng Trịnh Long những lời đó.

“Một người đàn ông, ngay cả mộ của bạn gái quá cố của mình cũng không bảo vệ được, cậu có xứng với cô ấy không? Nghe nói, cô ấy vì để cậu ra ngoài trước mà dùng thân thể mình chắn một hòn đá lớn, cuối cùng chết mà thịt nát xương tan. Lẽ nào, người đàn ông mà cô ấy dùng cả tính mạng để đổi lấy, lại là kẻ hèn nhát vậy sao?”

Hèn nhát!

Lúc đó, Trịnh Long như run rẩy.

Hèn nhát!

Hèn nhát…

Anh ta càng cúi thấp đầu, nói: “Anh Kiệt… Tôi chỉ là một người bình thường…”.

“Vì vậy, người bình thường cũng không có quyền đòi lại công bằng cho chính mình sao?”, Vu Kiệt ánh mắt lạnh như băng, nhìn mặt Trịnh Long, hỏi.

“Tôi….”, Trịnh Long do dự.

Không đợi anh ta đáp lại, Vu Kiệt đã nói trước: “Trước khi người đó ở thủ đô đến tìm tôi và nói cho tôi biết thân phận thật sự của mình thì tôi cũng là người bình thường, thậm chí còn là con nhà nông dân mà người khác coi thường nữa”.

“Hồi nhỏ, nhà họ Vu rất nghèo, cơm ăn không no, bố mẹ vì để cho tôi đi học mà bán hết ruộng đất. Tất cả người trong trường đều nói, tôi là ngôi sao đen đủi. Còn đám học trò nghịch ngợm thì thường ném đá vào ghế của tôi, đập hộp bút rồi cướp túi sách, xé rách vở ghi của tôi”.

“Bọn họ bắt nạt tôi, chắc là cũng không coi tôi là người bình thường. Trong mắt họ, tôi chỉ là con nhà nghèo, không quyền không thế, người khác đều coi thường tôi. Nhưng…”.

“Nếu như mình cũng vứt bỏ mình thì đúng là không còn gì cả. Mặc dù nhà họ Vu nghèo nhưng luôn làm theo đạo lý. Con người đứng giữa trời đất, nếu không đứng thẳng người thì trời sẽ sập xuống. Đàn ông con trai, không đòi lại được công bằng được thì gọi gì là đàn ông. Vì vậy, cậu có biết về sao tôi làm thế nào không?”

Những lời này đều từ tận đáy lòng, như những lý lẽ giúp Vu Kiệt có thể một mình đi đến tận ngày hôm nay.

Còn Trịnh Long thì ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn Vu Kiệt. Anh ta không ngờ, cậu chủ nhà họ Lý lại có thời thơ ấu như vậy.

Anh ta thật sự muốn biết câu chuyện sau đó.

“Sau đó, lúc đám học sinh đó trêu chọc tôi, tôi từ trong túi sách lấy ra một viên gạch rồi đập từng tên một. Kẻ nào bắt nạt tôi thì tôi trả kẻ đó một gạch. Kẻ nào chê tôi nghèo, tôi quyết định sau khi tan học đi nhặt ve chai đem bán, kiếm được tầm ba trăm tệ. Tôi lấy ra một nửa mời cả lớp đi uống sinh tố, duy chỉ có đám bắt nạt mình thì tôi không mời. Tôi nghèo nhưng tôi vẫn có thể kiếm được tiền”.

“Con người chỉ nghèo nhất thời chứ không nghèo cả đời. Con người yếu đuối nhất thời chứ không phải cả đời. Nhưng nếu con người từ bỏ chính mình thì sẽ không còn gì nữa. Trịnh Long, cậu hiểu được ý của tôi nói không?”, Vu Kiệt vỗ vai Trịnh Long, nói.

“Anh Kiệt… Tôi chỉ là người giúp việc, còn Triệu Như Tuyết… Là người phụ nữ của cậu ba nhà Hiên Viên… Những người như tôi làm sao…”.

“Cậu không phải là người giúp việc”, Trịnh Long vẫn chưa nói xong thì Vu Kiệt đã nói chắc chắn.

“Không phải…”.

“Tôi từng nói, trong mắt Vu Kiệt này, không có phân biệt giàu nghèo. Trịnh Long, cậu là một người đàn ông”.

“Nhưng nhà Hiên Viên…”

“Tôi không biết nhà Hiên Viên lợi hại đến đâu, tôi cũng không muốn biết. Tôi chỉ biết, con người sống trên đời chính vì cái nghĩa khí đó. Cậu chỉ cần nói với tôi, chuyện này cậu có thật sự muốn bỏ qua không?”

“Trịnh Long! Thật sự muốn từ bỏ không?”

Từ bỏ không? Câu hỏi này cứ vang vẳng trong đầu Trịnh Long.

Thật sự muốn từ bỏ sao?



Không….

Anh ta không muốn từ bỏ như thế!

Anh ta không cam tâm!

Dựa vào cái gì? Mà những kẻ có quyền có thế lại làm những chuyện táng tận lương tâm đi quật mộ người khác lên?

Không công bằng!

Nỗi hận này anh ta không nuốt trôi được!

Trịnh Long ngẩng đầu, giọt nước mắt như chảy ngược vào trong!

“Anh Kiệt, tôi sai rồi”.

“Chuyện này, không thể cho qua như vậy”, Trịnh Long với ánh mắt kiên định, anh ta tiếp tục nói: “Món nợ này tôi sẽ tự mình về thủ đô tính sổ với chúng, bất luận phải trả giá nào”.

Nghe thấy vậy, Vu Kiệt cười an ủi: “Hình như từ lúc người đó ở thủ đô đến tìm tôi, tôi chưa đưa ra yêu cầu gì với họ thì phải?”, Vu Kiệt đột nhiên nói ra câu này.

“Anh Kiệt, anh….”.

Vu Kiệt ánh mắt kiên quyết, nói: “Lần này, tôi sẽ đưa ra yêu cầu với họ”, nói xong anh lấy điện thoại ra rồi gọi điện thoại cho ông cụ Lý.

“Anh Kiệt…”, cảm giác khó hình dung dấy lên trong lòng Trịnh Long.

“Tút, tút, tút…”, rất nhanh điện thoại có người bắt máy.

Đầu dây bên kia vọng lại tiếng của ông cụ Lý: “Tiểu Kiệt à! Cuối cùng cháu cũng muốn về rồi sao?”

“Vâng”, Vu Kiệt trầm giọng nói: “Trước khi quay về, cháu muốn lấy danh nghĩa của mình xin ông một điều”.

“Cháu nói đi!”

“Ông nội! Cháu muốn toàn quyền điều động Mật Điệp Tư”.

“Vì Trịnh Long, và cũng vì đòi lại thứ gọi là công bằng”.

Một tiếng anh thì chính là anh em với mình.

Phía sau kẻ đập mộ đó là cậu ba nhà Hiên Viên. Vậy thì hiện giờ, Vu Kiệt sẽ vì Trịnh Long mà lần đầu dùng đến thân phận của mình.

Thân phận là cháu trai duy nhất đời thứ ba nhà họ Lý!

Cháu đích tôn nhà họ Lý!

Và thân phận cậu chủ có quyền uy nhất trong top những người trẻ của thủ đô.

- ---------------------------