Khi Matsumoto Ichiro từ từ rút kiếm Katana ra, cơ thể Nhạc Thiên Phúc cũng rơi xuống như một con cá chạch, mềm oặt ngã xuống đất.
Cơ hội sống của anh ta đã biến mất, thậm chí máu cũng không còn chảy ra nữa.
Cứ như vậy nằm trên mặt đất, chết không nhắm mắt, hai mắt đỏ bừng nhìn chòng chọc xuống dưỡi võ đài.
Cuối cùng đến lúc chết anh ta vẫn trợn trừng mắt, không hề khép lại.
Anh ta không đạt được ánh sáng, vẫn ở trong bóng tối như cũ.
Số bột vôi kia đã đốt cháy hai mắt anh ta, khiến chúng hoàn toàn hư hại.
Matsumoto Ichiro mỉm cười đắc thắng, từ từ đút thanh kiếm Katana vào bao kiếm của mình.
“Hay!”
Lúc này sau khi trận đấu kết thúc, một người đàn ông dưới võ đài liền hét lớn.
Ngay sau đó, tất cả mọi người có mặt bỗng nhiên bừng tỉnh, bắt đầu vỗ tay rầm rộ.
Rất nhanh, những tràng pháo tay như sấm vang lên khắp toàn bộ võ đài.
Biểu cảm hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt của bọn họ.
Vào lúc này, bầu không khí ở đó đã bùng cháy dữ dội, gần như đến cực điểm.
“Đã con mắt thật đấy! Đây mới là trận chiến sinh tử!”
"Haha, nhìn thấy dòng máu kia chảy ra, đây mới gọi là tinh thần võ đạo thực sự này, không thấy máu thì võ đạo gì chứ!"
"Đánh thêm một trận kích thích hơn nữa xem nào, đánh hay thì tôi sẽ lập tức gia nhập trở thành hội viên!"
Mọi người lần lượt hét lớn, giọng điệu cực kỳ chế giễu.
Chỉ là, trong một khung cảnh náo nhiệt như vậy, có một khu vực đặc biệt bất ngờ.
Đó chính là người của Thượng Võ đường do La Chí Cường dẫn đầu, mặt mày bọn họ xanh mét, ánh mắt căm phẫn, trừng mắt nhìn người của tổ chức Yamaguchi.
“Còn không mau đi”.
La Chí Cường nhỏ giọng gầm lên.
Lúc này, mọi người mới lần lượt sực tỉnh, sau đó hai người nhanh chóng chạy lên võ đài bắt đầu kiểm tra tình trạng của Nhạc Thiên Phúc.
Kết quả…
Một người cau mày, lắc đầu với La Chí Cường.
Chết rồi.
Lúc này, nhiều người thuộc Thượng Võ đường đã bùng lên cơn giận dữ khủng khiếp, bọn họ hừng hực nhìn về phía tổ chức Yamaguchi.