Đối phương đưa ra giấy sinh tử, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.
Trận chiến này có vấn đề.
Tất cả người của tổ chức Yamaguchi đều âm thầm chà xát tay, nhếch miệng nở một nụ cười âm hiểm.
Trên lôi đài, trọng tài đã thổi còi lệnh.
Trận chiến bắt đầu.
Nhạc Thiên Phúc vọt lên, nhẫn nhịn lâu như vậy, anh ta đã gấp rút muốn xả giận.
Nhưng trong lúc ra chiêu, anh ta đột nhiên thấy Matsumoto Ichiro cho tay vào túi quần, sau đó nắm một nắm bột ném về phía mình.
Vôi bay trắng xóa, tất cả đều hướng về phía Nhạc Thiên Phúc.
Trên mặt anh ta đột nhiên hiện lên vẻ hoảng loạn.
Âm mưu!
Phải biết rằng, từ trước đến nay khi tham gia thi đấu, anh ta chưa bao giờ trải qua chuyện nham hiểm như vậy!
Đây là trận đấu trên võ đài đấy!
Là trận đấu trước sự chứng kiến của rất nhiều người!
Thật không biết xấu hổ!
Nhưng nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng.
Tất cả đều đã muộn rồi.
Chỉ thấy toàn bộ số vôi này đều rơi vào mắt Nhạc Thiên Phúc.
Một cảm giác chua rát ập đến, cơn đau đột ngột trở nên không thể chịu đựng được.
Trước mắt anh ta bỗng đen ngòm, mất đi ánh sáng.
Trong cơn tuyệt vọng, anh ta chỉ có thể tiếp tục lùi sau, lùi về phía rìa võ đài.
Lúc này, tất cả mọi người đều bàng hoàng.
Người xem vây quanh khán đài bỗng xôn xao!
Thậm chí La Chí Cường còn chỉ thẳng vào mặt Matsumoto Ichiro, lớn tiếng chửi bới: "Trong trận đấu mà lại giở trò xấu, mày có võ đức không vậy!"
Mọi người trong tổ chức Yamaguchi đứng xung quanh bắt đầu chế giễu, như thể bọn họ không hề quan tâm đến điều đó.
"Đã nói là trận chiến sinh tử rồi. Đương nhiên là phải một sống hai chết. Chẳng lẽ giết chết đối phương rồi còn phải đi xin lỗi?"
"Chậc, đúng là chưa trải sự đời, tung chút vôi đã bực rồi? Có bản lĩnh các người cũng làm vậy đi!"
"Võ đức thật sự là bằng mọi giá phải giết chết đối thủ! Thật là ngây thơ, tưởng chỉ đánh đấm vài trận rồi thôi à?"