Thi thể của Tiên Hạc nằm trơ trên mặt đất, máu trên ngực ông ta đã ngừng chảy.
Đôi mắt ông ta trợn trừng, đồng tử giãn ra, hiện rõ sự không không cam tâm và sợ hãi của ông ta.
Mọi người có mặt ở đó đều hướng mắt nhìn về phía hai thi thể này.
Ban đầu, đám bạo đồ này còn nghĩ là hai cường giả phong thánh kia sẽ xông vào giết chết Phong Thanh Dương, hoặc là khiến ông ta sống dở chết dở, giúp bọn họ trút giận!
Dù sao Phong Thanh Dương cũng chỉ là một người vừa mới bước vào cảnh giới phong thánh, còn sức mạnh của hai người kia thì vô cùng lợi hại, không thể nào chống lại được.
Nhưng trong lúc bọn họ cực kỳ mong đợi thì Phong Thanh Dương lại nghiền nát tất cả, giết chết hai cường giả phong thánh của Huyết Cương Bắc Băng bọn họ!
Lúc này, khi mọi người vừa bừng tỉnh sau trận kinh hoàng, ai nấy cũng đồng thời nảy ra một ý tưởng.
Bọn họ muốn chạy!
Nhưng mà, đúng lúc năm người đứng gần Phong Thanh Dương nhất đang định co giò bỏ chạy thì...
Thanh đoản kiếm trong tay Phong Thanh Dương vẽ ra một đường hoa kiếm giữa không trung, những mảnh băng vỡ trên mặt đất lập tức di chuyển, biến thành một loạt thanh đoản kiếm.
Toàn bộ đều có kích thước giống y hệt với thứ trên tay ông ta.
Ngay sau đó, năm thanh đoản kiếm bằng băng này nhanh chóng lao về phía năm người muốn bỏ chạy.
“Phặp!”
Thanh kiếm băng đâm vào cơ thể, bắn ra dòng chất lỏng đỏ thẫm.
Năm người kia lập tức ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ.
Tất cả mọi người lại sững sờ, hoảng hốt nhìn cảnh này.
Chỉ thấy Phong Thanh Dương cầm bình rượu đeo ở thắt lưng, sảng khoái uống một ngụm.
Rượu cay nồng trôi xuống cổ họng kích thích thực quản của ông ta, khoang bụng trở nên ấm nóng hơn.
“Hahahaha!”
Phong Thanh Dương cười lớn, sau đó hét lên: "Đã quá!"
Ngay sau đó, trong ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, Phong Thanh Dương...
Một bước…
Tiến lên….
Vung kiếm…
"Đã từng có một thiếu niên thê thảm đến nỗi không dám nhớ lại. Hôm nay, Phong Thanh Dương này sẽ tiêu diệt tất thảy đám Tu La này. Lũ tạp chủng kia, bọn mày đã chuẩn bị sẵn sàng chịu chết chưa?"