“Phụt!”
Miệng hắn ta trào ra một dòng máu đỏ tươi, phun xuống sàn nhà sáng chói.
Hai mắt Thượng Quan Bắc trợn ngược, ngất đi.
Tại sao?
Tại sao lại như vậy?
Trong lòng Thượng Quan Bắc không ngừng hét lên.
Lẽ nào số phận của mỗi người khác nhau đến vậy sao?
Ý thức của của Thượng Quan Bắc dần dần khôi phục, vô số hình ảnh xẹt qua tâm trí hắn ta.
Đây là tất cả những khung cảnh mà bản thân hắn ta đã trải qua từ trước đến nay.
Thượng Quan Bắc từ từ mở mắt, ánh mắt vô cùng tuyệt vọng.
Chiếc còng tay đã được hắn ta nhặt lên rồi tự còng mình lại.
“Cạch! Cạch!”, động tác của Thượng Quan Bắc rất dứt khoát.
Chiếc còng tay màu bạc nằm trên tay hắn ta cực kỳ hợp, sự ăn khớp đó giống như đã được đánh bóng cẩn thận.
Hắn ta nhìn chiếc còng tay, có chút hài lòng.
Thật sự là rất vừa ý.
Cũng rất đẹp nữa.
Hắn ta nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên sàn, người đó trông vô cùng xa lạ.
Nhiều ý nghĩ vụt qua tâm trí Thượng Quan Bắc.
Hắn ta biết rằng đây chính là cách duy nhất.
Nếu không tự thú, kết cục sẽ càng tồi tệ hơn, thậm chí sẽ không nhận được bất kỳ sự tôn trọng nào.
Cũng đúng lúc này.
Cuối cùng hắn ta cũng hiểu ra được một đạo lý.
Tên Vu Kiệt này chính là yêu nghiệt, là một kẻ khắc tinh với hắn ta, không thể đụng đến!
Thượng Quan Bắc hối hận, vì sao trước đây hắn ta lại phải chọc giận đến tên này!
Vu Kiệt cũng nhìn thấy sự giác ngộ của Thượng Quan Bắc, nhìn thấy những hành động hắn ta đã làm.
Vu Kiệt quay người rời đi, anh biết những chuyện cần làm anh đều đã làm rồi.
Việc dạy dỗ Thượng Quan Bắc sẽ có luật pháp quốc gia giải quyết.
Sau khi anh rời khỏi đại sảnh, tất cả những người được trang bị vũ trang đang đứng ở trong câu lạc bộ mới di chuyển và bắt đầu đưa người đi.
Mọi người xung quanh sợ đến mức không dám hít thở.
Năm cô gái xinh đẹp kia đang run cầm cập, đưa mắt nhìn nhau.