Bầu trời cuối cùng cũng trở nên trong xanh.
Mặt trời chiếu sáng khắp cả bầu trời, khiến toàn bộ Lạc Thành trở nên rực rỡ lạ thường.
Mọi người hít thở bầu không khí tươi mát sau cơn mưa, vô cùng sảng khoái.
Nhiều chuyện đã xảy ra ở Lạc Thành, nhưng sau tất cả, cuộc sống của người dân vẫn phải tiếp diễn.
Vu Kiệt và những người khác chuẩn bị rời đi rồi.
Trên máy bay, Vu Kiệt lặng lẽ dựa vào cửa sổ, ngắm nhìn nơi đã cứu sống mình, trong lòng rất nhiều cảm xúc.
Tâm tình của anh đã có sự thay đổi, cũng nhìn thấu mọi thứ hơn.
"Anh ơi, anh cười một cái đi mà! Nếu sau này anh nhớ nơi này thì chúng ta sắp xếp thời gian đến đây chơi không phải là được rồi sao?"
Dương Cẩm Tú ngồi bên cạnh Vu Kiệt, dịu dàng an ủi.
Từ khi lên máy bay đến giờ, cô không hề thấy Vu Kiệt cười.
"Được, sau này mỗi năm chúng ta sẽ đến đây ít nhất một lần để tế lễ những linh hồn đã khuất".
Vu Kiệt gật đầu, cuối cùng cũng mỉm cười.
“Vâng”.
Dương Cẩm Tú cũng cười, đột nhiên nói nhỏ: "Em thấy Ngô Tiểu Phàm khóc, hình như không nỡ rời xa anh".
"Vui buồn hợp tan là chuyện bình thường trong thế gian, không có thứ gì mãi mãi không tách rời".
Vu Kiệt giải thích.
“Phải không…vậy chúng ta thì sao?”
Đôi mắt to tròn của Dương Cẩm Tú nhìn Vu Kiệt đầy mong đợi, chờ câu trả lời của anh.
“Chúng ta…”
Một nụ cười tràn ngập khóe miệng Vu Kiệt, sau đó anh nhìn vào mắt Dương Cẩm Tú, nói: "Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau".
“Vậy thì tốt quá rồi!”
Dương Cẩm Tú vui vẻ nắm tay Vu Kiệt, ngã đầu vào vai anh, nhìn phong cảnh thành phố bên dưới.
Vu Kiệt đột nhiên nói nhỏ với cô: "Sau khi trở về, chúng ta bắt đầu chuẩn bị hôn lễ nhé".
Dương Cẩm Tú liền bật dậy, ngồi thẳng lưng, môi không khép lại được.