Vu Kiệt lắc đầu: “Trời đất vô tình, xem vạn vật không bằng heo chó!”
“Nếu như trời muốn giết người con che chở, con nhất quyết không đồng ý!”
“Vì thế, con chỉ có thể đồ thiên!”
Ngay lập tức, một luồng gió lạnh thổi qua.
Mây trên trời cũng trở nên nặng nề hơn, dường như càng khiến mọi thứ âm u.
Vài con quạ đen nháo nhác bay về phía nam.
Màu đen càng thêm đặc quánh.
Bầu trời u ám, mưa rả rích không ngừng, vô số giọt mưa lạnh lẽo tạt vào người.
Diệp Lâm, Mặc Bạch cùng bốn cường giả phong Thánh đều nhìn theo bóng lưng Vu Kiệt.
Vẻ mặt bọn họ có hơi kinh ngạc.
Đồ thiên!
Những lời như thế này không thể nói bừa được.
Ai biết được cảnh tượng ở chùa Hàn Sơn có tái diễn hay không.
Thế nhưng Vu Kiệt cũng đã nói rồi.
Anh sẽ không hối hận.
Vu Kiệt nhìn đoạn đường mà mấy người Ngô Lãnh đang đi, ký ức lại ùa về trong đầu anh.
Đó là lần đầu tiên anh đến đây, thấy được cảnh tượng vô cùng náo nhiệt trên con đường này.
Chen chúc, ồn ào, tràn đầy hơi thở cuộc sống.
“Hơn hai trăm sinh mệnh cứ thế bị ông trời an bài cho cái chết?”
“Thế đạo này không nên như thế!”
“Người dân ở đây đã làm sai điều gì chứ? Sao họ phải gánh chịu kiếp nạn này?”
Vu Kiệt lại lần nữa lên tiếng.
Không ai đáp lại anh, bởi vì không ai biết.
Thế nhưng, Vu Kiệt muốn biết.
Trong đầu anh đã hiện lên từng đoạn ký ức.
Bắt đầu từ việc máy bay gặp sự cố ở Luân Thành, ý trời muốn anh phải chết.