Thân là Y Thánh, ông càng thêm hiểu rõ hơn cái gọi là sinh tử.
Thế nhưng, sinh lão bệnh tử vốn là quy luật của thế gian.
Dù ông có đứng trên đỉnh thì… liệu có thể thay đổi được kết cục không?
Mỗi người ở đây đều có suy nghĩ riêng của mình, tất cả lẳng lặng quan sát cảnh tượng trước mắt.
Chẳng mấy chốc, trước cửa nhà Trương Bát đã dựng lên năm ngôi mộ.
Người của tổ chức Đệ Nhất và tổ Báo cũng dùng xe kéo ở để vận chuyển mấy tấm bia đá ở đằng xa đến, cùng nhau dựng chúng lên.
Lưu Hổ cầm cái cuốc bước đến trước một ngôi nhà khác.
“Đây là nhà của thím Trương, lúc trước em còn trộm bánh bao cho chị ăn đấy!”
Lưu Hổ vừa khóc vừa cười, mím môi nói.
Ngô Tiểu Phàm gật đầu, mỗi một lần như vậy, nước mắt của cô lại rơi thành giọt xuống đất.
Cô nhắm mắt lại, đau buồn khôn tả.
Lưu Hổ nhấc cuốc lên, bắt đầu đào.
Vu Kiệt nhìn ba cái quan tài trước mặt, cắn răng bước theo.
Mỗi một lần vung cuốc, anh đều dùng hết sức mình.
Anh hận!
Hận ông trời bất công!