“Ông Trương, tôi nợ ông bình nữ nhi hồng, đã ủ rồi, nữ nhi hồng phải ủ tám nơi, đợi đủ thời gian, tôi nhất định sẽ đưa đến cho ông!”
“Con của ông không trồng trọt, tôi sẽ trồng giúp ông, tôi nhất định sẽ chăm sóc mảnh ruộng của ông thật tôt!”
“Tôi cũng sẽ tìm một người giấy thật xinh đẹp để làm vợ cháu trai của ông, đốt cho các người biệt thự, xe sang, chắc chắn cuộc sống của các người ở bên kia sẽ tốt hơn một chút!”
Ngô Lãnh nghẹn ngào nói, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Ngô Tiểu Phàm ngồi trên xe lăn cũng đang thì thầm điều gì đó.
Cái làng này chứa đựng rất nhiều ký ức của bọn họ, nơi này là cố hương.
Phía sau, vẻ mặt mọi người vô cùng nghiêm túc và trang trọng nhìn cảnh này.
Tâm trạng của bọn họ cũng rất nặng nề, mọi người đều cảm thấy thật khó chịu.
“Đi thôi, lên giúp một tay!”
Lý Nam là người lên tiếng đầu tiên.
Chẳng mấy chốc đã có vài người tiến lên.
Vu Kiệt, Lưu Hổ và những người này cùng khiêng quan tài đặt vào hố đất.
Một nhà năm người đều được chôn cất.
Vu Kiệt ném một nắm đất vàng xuống mộ, nhưng vẫn không thể nào làm tiêu tan những áy náy trong lòng.
“Thù lớn đã báo, nhưng vẫn không cách nào nguôi ngoai”.
“Người đã chết, không thể đền bù gì nữa cả!”
Vu Kiệt lẩm bẩm nói, bùi ngùi xúc động.
“Anh Kiệt…”
Vành mắt Dương Cẩm Tú cũng đỏ lên, cô muốn tiến lên an ủi anh.
Nhưng cô không trải qua những chuyện này, nên không biết phải nói gì cho phải.
Ở đây, không ai bước lên an ủi.
Ví dụ như nhập thổ vi an, hãy bớt đau buồn.
Ví dụ như, hãy nhìn thoáng một chút, chuyện cũ đã qua, đừng quá đau buồn.