Một đêm phong ba không yên, tựa như thủy triều quét qua toàn bộ mạng Internet.
Tất cả các kênh truyền thông bắt đầu giật tít bằng các bài báo mang tính bi thương, hòng đả kích người đã gây ra chuyện tàn khốc này.
Mãi cho đến sáng hôm sau, Vu Kiệt mới rời khỏi bệnh viện. Anh khoác trên người một thân đồ đen, vẻ mặt thê lương.
Có rất nhiều người theo phía sau anh.
Người của Quốc Phái, người của tổ chức Đệ Nhất, tổ Báo, còn có người của nhà họ Lý.
Bọn họ đều mặc trang phục trang trọng, dường như sắp phải tham gia một sự kiện vô cùng quan trọng.
Hai người Y Thánh, Võ Thánh cũng có mặt, vốn dĩ từ trước đến nay bọn họ chỉ mặc một loại quần áo, nhưng lúc này cũng đã thay đổi.
Tất cả mọi người đều mặc trang phục chỉnh tề, toát lên vẻ uy nghiêm.
Vu Kiệt dẫn đầu ngồi vào một chiếc xe màu đen sang trọng, không nói một lời.
Xe từ từ tiến về phía trước.
Những người khác cũng im lặng, lục tục đón xe rời đi.
Từng chiếc xe sang trọng lăn bánh, đi về cùng một hướng.
Núi Trường Mao.
Hôm nay là ngày tang lễ của tất cả những người đã chết ở ngôi làng trên núi Trường Mao.
Bọn họ nhanh chóng đi đến chân núi, từng chiếc xe lần lượt đỗ lại.
Lúc này, bầu trời vô cùng u ám và nặng nề.
Ánh mặt trời bị mây đen che khuất, khiến thế giới chìm trong sự bi thương.
Vu Kiệt bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn ngọn núi nhỏ quen thuộc rồi nhắm mắt lại.
Tiếng chim hót, tiếng gầm của dã thú, đây là những thứ duy nhất chứng minh ngọn núi này vẫn đang sống.
Một cơn gió lướt qua, khiến cây cỏ trên núi lay động, phát ra âm thanh xào xạt.
Dường như bên tai Vu Kiệt vang lên tiếng cười nói vui vẻ trong quá khứ.