Thượng Quan Phiệt hung hăng mắng.
Mặt mũi Thượng Quan Bắc trở nên khó coi, hắn ta nào có ngờ được rằng lúc quan trọng thế này lại xảy ra chuyện như vậy.
Đây chính là cơ hội để hắn ta một bước lên mây!
Cứ bị cắt đứt như thế ư?
Không thể được!
Thượng Quan Bắc nuốt nước bọt, vội vàng chuyển mắt sang những người lên tiếng kia.
“Thưa ông, mong các ông hãy nghe tôi giải thích, chuyện không đơn giản như thế, chắc chắn sau lưng có…”
“Câm mồm!”
Một tiếng hét chói tai nhanh chóng cắt đứt lời Thượng Quan Bắc.
Một người lên tiếng tức không thể kiềm chế được nhìn hắn ta với vẻ mặt xanh mét.
“Là một thằng đàn ông, nhất định phải sống với tài với đức!”
“Cái thứ vắt mũi chưa sạch như cậu, lại còn bảo là thiên tài tái thế, tôi khinh!”
“Không tài không đức, lại còn chẳng có liêm sỉ! Trong lòng chẳng biết sợ hãi là gì, thậm chí còn có liên quan đến phần tử nguy hiểm, các người chờ điều tra đi!”
Ánh mắt người đó cực kỳ hung ác, tức giận vung tay lên, xoay người rời khỏi.
Một người lên tiếng khác lắc đầu nói: “Cậu không xứng!”
Nói xong thì người đó cũng đi.
Mỗi một câu, mỗi một từ của họ đều như cây gai cắm vào lòng Thượng Quan Bắc, khiến hắn ta có cảm giác vô cùng nhục nhã.
Hắn ta hối hận.
Hối hận tại sao mình lại đến nơi này.
Thậm chí! Còn hối hận tại sao mình lại xuất hiện trên thế giới này!
Nếu không thì đã chẳng khiến mọi thứ thành ra thế này!
Hầu như tất cả mọi người đều chỉa mũi dùi về phía hắn, tình huống bị người đời chỉ trỏ này không phải là thứ hắn ta muốn!
Sau đó, tất cả người lên tiếng đều nhanh chóng rời khỏi, không muốn tiếp xúc với nhà Thượng Quan.
Những người khác cũng thế.