Hai ông cụ thần sắc nghiêm túc, gằn giọng nói.
Những thành viên nhà họ Lý cũng siết chặt nắm tay, không nén nổi tức giận.
“Những kẻ cặn bã này chúng ta nhất định phải lôi hết ra ánh sáng, khiến bọn họ nhận trừng trị thích đáng, nêu gương cho mọi người!”
“Nếu Tiểu Kiệt không đến đó, không biết còn bao nhiêu phụ nữ bị bọn họ hại chết nữa!”
“Trên dưới nhà họ Thường đúng là chẳng khác gì địa ngục trần gian, những kẻ táng tận lương tâm này sẽ không có kết cục tốt đâu!”
…
Sau đó, đợi đến khi làn sóng phẫn nộ của bọn họ dịu xuống bớt, Mạc Vãn Phong lại tiếp tục báo cáo.
“Vụ tai nạn máy bay ở Luân Thành trước đó, đã tìm ra nhân vật chủ chốt là Lưu Bát rồi”.
“Lần này có người sai Lưu Bát đến đây ý đồ muốn giết Tiểu Kiệt, nhưng đã bị chúng ta tóm được”.
“Lưu Bát cũng đã khai ra hung thủ thực sự đứng phía sau, chính là Thượng Quan Bắc!”
Dứt lời, hết thảy mọi người nhà họ Lý đều trừng mắt phẫn nộ.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ, người đứng phía sau thao túng xô nghiêng lật ngửa cả thế giới này thế mà lại là hắn!
“Thằng ranh con Thượng Quan Bắc, không chỉ một lần, mà hết lần này đến lần khác!”
“Đúng là… không thể tha thứ!”
Lý Hòa sắc mặt lạnh băng, móc di động ra bắt đầu gọi điện thoại.
Những người còn lại cũng móc điện thoại ra, trong lòng ngùn ngụt lửa giận, họ cần có chỗ trút giận.
Ánh trăng trên màn trời lúc này cũng trở nên nhợt nhạt.
Mà biển sao chung quanh lại nhờ vào quang cảnh đẹp đẽ này để được hưởng lây chút ánh sáng, khiến nhiều người tâm trí ngẩn ngơ.
Ở nơi nào đó tại thủ đô, một chiếc xe sang xịn đỗ lại trước một một dinh thự rộng lớn.
Nhìn từ xa, công trình khiến trúc tọa lạc ở đây không khác gì báu vật thừ thời cổ đại còn lưu truuyền.