Xe mở đường phía trước chính là của thủ lĩnh Tổ chức Đệ Nhất Mạc Vãn Phong, ai dám cản lại?
Xe của bọn họ nhanh chóng đến sân bay.
Một chiếc chuyên cơ riêng của nhà họ Lý chậm rãi hạ xuống đường băng sân bay.
Và một chiếc chuyên cơ riêng của Quốc Phái nữa cũng hạ cánh ngay sau đó.
Diệp Lâm, Mặc Bạch và người nhà họ Lý gần như đến cùng một lúc.
Rất nhanh.
Vu Kiệt dẫn đầu, bước tới nghênh đón bọn họ.
Trên mặt anh hiện lên nụ cười thản nhiên.
Sở dĩ như vậy là vì anh không muốn để bọn họ phải lo lắng, mới tỏ ra biểu cảm đơn giản nhất như thế, để thông báo cho mọi người rằng mình rất khỏe mạnh, rất an toàn.
Vu Kiệt nhanh chóng bước tới trước mặt mọi người.
“Sư phụ”.
“Ông nội”.
“Cô cả, cô hai, chú hai, chú ba…”
Vu Kiệt chào hỏi từng người một, miệng khẽ mỉm cười.
Dương Cẩm Tú và Mục Tiểu Vũ đứng phía sau cũng bước lên chào hỏi người lớn trong nhà.
Diệp Lâm cùng Mặc Bạch và ông cụ Lý đồng thời bước tới, đến thật gần quan sát Vu Kiệt.
“Thằng nhóc thối tha này!”
“Kiệt nhi”.
Diệp Lâm và Mặc Bạch săm soi từng chút, lập tức phát hiện thương thế của Vu Kiệt.
Ông cụ Lý nhìn Vu Kiệt từ trên xuống dưới, vươn tay ra kiểm tra mọi nơi mọi chỗ trên người,
Anh không muốn những người thân đang đứng chung quanh này phải lo lắng vì mình.
Diệp Lâm và Mặc Bạch cũng chỉ gật gật đầu, thấy anh không quá nguy hiểm thì an tâm.
Ở đây đông người, nếu lại hỏi chuyện viên đá thì không thích hợp cho lắm.
Bọn họ nghĩ từ từ nói cũng được.