Cô rất buồn, dù thế nào đi nữa, đây cũng chính là bố cô!
Nhưng lại bị người khác giết!
Hơn nữa còn bị người bên cạnh ra tay giết chết!
Ngô Tiểu Phàm càng không ngờ, hai người này còn thông đồng với nhau, chứng minh bố cô tự sát!
Cũng may lúc đó cô không tin, không hề ký tên.
Nếu không, vụ án này kết thúc, cô cũng không có cơ hội nữa rồi.
“Đều trách cháu…nếu không phải cháu muốn ở biệt thự, thì không có nhiều chuyện như vậy, sẽ cũng không gặp Hứa Thu!”
Rất nhanh, Ngô Tiểu Phàm đã bắt đầu oán giận, vô cùng tự trách nói.
Vu Kiệt thở dài, đáp: “Đừng tự trách mình nữa, nói đi nói lại, nếu lúc đó tôi không ra tay với Hứa Thu, có thể cô ta cũng sẽ không nói lại với Hứa Long, Hứa Long cũng sẽ không ghi thù tôi”.
“Cũng sẽ không khiến Hứa Long sát hại chú Ngô, chuyện này cũng sẽ càng không xảy ra”.
“Theo nhân quả luân hồi, cô có thể hận tôi”.
Vu Kiệt không muốn Ngô Tiểu Phàm sống trong sự tự trách, nên đã đổ hết tất cả tội lỗi lên người mình.
Cũng xem như là giúp bọn họ có thể giảm bớt gánh nặng tâm lý.
Ngô Tiểu Phàm lắc đầu, nói: “Không, những chuyện này đều là bất trắc, không liên quan đến anh, đều tại tôi!”
Cô lại một lần nữa tự trách mình, nước mắt lưng tròng.
Lúc này, trong phòng bỗng vang lên một giọng nói.
“Xin lỗi, đều tại em, nếu như em không nói với chú Ngô chuyện ông ấy bị cắm sừng thì có thể…chuyện này đã không xảy ra rồi”.
Lưu Hổ đột nhiên lên tiếng, cả người có chút sợ sệt.
“Là sao?”
Ngô Tiểu Phàm nghi ngờ nhìn hắn ta, hỏi.
“Hôm đó chú Ngô đến, em đã nói tất cả sự thật với chú ấy, có thể vì nghe vậy nên chú ấy mới đi tìm Hứa Thu”.
Cho nên nói, chuyện này đều là vì bản thân hắn ta mà ra.
Vừa nghĩ đến đây, hắn ta cảm thấy vô cùng tự trách.
Có điều...
“Đứa trẻ ngốc, đây đều là số phận mà thôi!”