Vu Kiệt lại rút ra một cây kim bạc nữa, lạnh lùng nhìn người dưới đất, rồi châm cây kim vào đầu.
“Aaa…!”
Lưu Bát hét đến nỗi khàn cả cổ, suýt chút nữa không thở được.
Cơn đau đó giống như bị nham thạch nóng chảy dội vào mặt, khiến hắn ta vô cùng khó chịu.
Sự đau đớn phát ra từ hai vị trí trên cơ thể khiến Lưu Bát sản sinh lòng căm thù Vu Kiệt càng mạnh, đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi.
Lưu Bát ngày càng sợ hãi.
Tên Vu Kiệt này, giống như một ác ma, đè lên người hắn ta khiến hắn ta không thở được.
“Chú Mạc, trên cơ thể còn có một vị trí như vậy nữa”.
Vu Kiệt cười nói: “Lúc nhỏ khi đánh nhau, lúc đánh không lại thì tôi chỉ có thể dùng chiêu này, bị người ta nói trơ trẽn, nói tôi chơi xấu, nhưng thực ra chiêu này rất hữu dụng”.
Dứt lời, Mạc Vãn Phong không nhịn được mà phải chậc chậc cảm thán.
Đương nhiên ông ta biết đó là vị trí nào.
Bởi vì lúc nhỏ khi đánh nhau, ông ta cũng đã dùng chiêu này.
Lưu Bát đang nằm bẹp dưới đất, càng biết rõ hơn.
Hắn ta kìm nén cơn đau, sợ hãi nhìn Vu Kiệt.
“Đừng, đừng làm vậy, tôi cầu xin cậu đấy!”
“Tôi nói, tôi nói hết!”
Hắn ta sợ rồi, chỉ với hai chỗ này hắn ta đã chịu không nổi, còn thêm chỗ kia nữa, không biết hắn ta sẽ chết vì đau hay không.
Vu Kiệt nở một nụ cười, nhìn Mạc Vãn Phong.
“Có thể chuẩn bị về thủ đô rồi”.
“Có điều trước đó, vẫn còn một chuyện cần làm!”
Nhưng cô không nhúc nhích, chỉ quay đầu nhìn lại quãng đường mình vừa đi qua.