Thanh niên nọ cười khẩy một tiếng, sau đó rời đi.
Không chỉ mình hắn mà rất nhiều người đang đứng xung quanh đó khi nhìn thấy Thượng Quan Bắc cũng lần lượt đi tới chào hỏi.
Bọn họ đều người trong nhà họ Thượng Quan, trước đây vô cùng cung kính Thượng Quan Bắc.
Nhưng loại cung kính đó là đến từ tâm lý nể sợ.
Là do cấp bậc khác nhau.
Giống như khi nhân viên nhìn thấy cấp trên của mình thì luôn có thái độ cung kính.
Có điều, lần này, đám nhân viên này, tất cả chỉ đến để nói chuyện với hắn ta.
Bởi vì ai cũng biết rõ, Thượng Quan Bắc của nhà Thượng Quan trước đây, chính là thiên tài xuất thế tiếng tăm lừng lẫy.
Trước đây hắn ta là người có địa vị cao quý ngất trời, nhưng bây giờ đã không còn như trước nữa.
Hắn ta vừa trở về từ một nơi tồi tàn xa xôi.
Nếu không phải vì chuyện của Vu Kiệt lần này, e là hắn ta cũng sẽ không trở lại.
Cùng lúc đó, nhà Thượng Quan lại nhận được tin tức.
Vu Kiệt đã sống lại sau vụ tai nạn máy bay, hơn nữa còn lập chiến tích giết năm người phong thánh!
Chuyện này thực sự là quá kinh hãi!
Ai cũng biết, chuyện Thượng Quan Bắc trở về e là không kéo dài được bao lâu.
Tất cả mọi người trong giới thế tục đều sẽ biết.
Đến lúc đó, Thượng Quan Bắc cũng chỉ có thể rời đi mà thôi
“Cậu chủ Thượng Quan”.
Rất nhiều người lần lượt đi đến, cúi đầu, cong người chào rất cung kính.
Thượng Quan Bắc khẽ cau mày, trong mắt hiện lên một tia sát ý lạnh lùng.
Hắn ta nhận ra một điều.
Đối với hắn ta mà nói, đây chính là đang cười nhạo!
Hắn ta muốn đứng ở trên đỉnh núi băng giá, không ai cao bằng, ai cũng phải kính nể!
Chứ không phải là như bây giờ!
Hắn ta không hề phản ứng lại, ngẩng cao đầu, lạnh lùng nhìn về phía trước.