Cuối cùng lúc này Yến Thái cũng chấp nhận sự thật, không còn cảm thấy bản thân là loại tồn tại vô địch nữa.
Trái tim cương quyết bất phục của hắn ta lúc nãy bỗng nhiên ngừng đập.
Đồng thời sự kiêu ngạo của hắn ta cũng vỡ tan tành.
Cái gọi là tự tôn khi đối diện với vận mệnh bỗng chốc chả là cái thá gì cả.
Yến Thái thua rồi.
Hoàn toàn thua rồi.
Hắn ta biết rất rõ, bố hắn ta rất trung thành với nhà họ Lý, bản thân hắn ta có là gì chứ.
Có lẽ, số phận của một số người đã được định sẵn.
Bất kể có nỗ lực thế nào cũng chỉ là một chiếc lá xanh làm nền cho người khác mà thôi.
Thậm chí lúc vàng úa rụng xuống đất còn phải làm phân bón cho cây nữa.
Yến Thái bị đưa đi lấy lời khai, lúc này cả căn phòng mới bắt đầu dần dần yên tĩnh.
Vì để tránh hiềm nghi, Yến Long Sơn không đến gần chỗ Yến Thái, lặng lẽ ngồi trong góc khuất.
Ông ta luôn cảm thấy mắc nợ nhà họ Lý, cố gắng nghĩ cách để tiếp tục đền bù chút gì đó.
Lúc này.
Vu Kiệt chầm chậm lắc vai một cái, cảm thấy thoải mái hơn nhiều, anh lấy một ly nước đưa lên miệng uống.
Trên hai vai anh hơi ngứa, cảm giác được sự khôi phục của vết thương trên cơ thể mình có chuyển biến khá nhanh.
“Ngủ lâu như vậy, chân tôi hơi tê, tôi ra ngoài đi dạo một lúc”.
Vu Kiệt cười nói, chuẩn bị rời đi.
Mọi người muốn ngăn lại, đang định lên tiếng thì…
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vô cùng gấp gáp.
“Anh ơi!”
Âm thanh này tựa như từ chân trời phát ra, vang vọng mãi.
Vu Kiệt sững sờ, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, trái tim khẽ xao động.
“Cẩm Tú! Tiểu Vũ! Sao hai đứa lại đến đây?”
Lý Nam ngạc nhiên hỏi.
“A!”