Sau đó, ánh mắt của anh lại nhìn về phía Yến Thái, bình tĩnh quan sát hắn ta.
Anh hiểu rất rõ, nếu như Thượng Quan Bắc bảo Lưu Bát đến đây, Yến Thái cũng có mặt.
Vậy thì người chỉ huy đứng sau tất cả những chuyện này, không thể thiếu Thượng Quan Bắc được.
Nếu như không có chỉ thị của Thượng Quan Bắc, thì hai người này tuyệt đối sẽ không đi cùng nhau.
Một tên là cậu chủ của nhà họ Yến, một tên là thuộc hạ của Thượng Quan Bắc.
Hai tên này sao lại có liên quan đến nhau được chứ.
Nếu như bây giờ trừng phạt cậu chủ nhà họ Yến, tội này không đến nỗi tử hình, chỉ có thể nhốt vào tù.
Có điều, đối với Yến Thái mà nói, nếu giam hắn ta vào tù, cũng không có tác dụng cảnh cáo gì, không khiến hắn ta thực sự ăn năn hối cải được.
Phạm sai lầm thì phải chịu trừng phạt, nhưng mà phải biết sai mới được.
Vu Kiệt mím mím đôi môi hơi nhợt nhạt, trịnh trọng nói: “Tao quyết định, cho mày một cơ hội lập công chuộc tội, khai báo hết tất tần tật những chuyện mà Thượng Quan Bắc đã giao cho mày làm đi”.
Yến Long Sơn hơi giật mình, ông ta cảm kích nhìn Vu Kiệt.
Lý Nam có ơn với ông ta, Vu Kiệt đây là muốn cho Yến Thái một cơ hội sao?
Trong lòng ông ta cảm xúc lẫn lộn, nhất thời không nói nên lời.
Ông ta cũng quyết định, nếu như Yến Thái thật sự có cơ hội thì ông ta sẽ quản lý con mình nghiêm khắc hơn, để hắn ta làm một người tốt!
Ít nhất là sống sao cho ra dáng người!
“Mày mơ đi!”
Tuy nhiên, đúng lúc Yến Long Sơn đang bắt đầu mềm lòng thì ông ta bỗng nghe thấy một tiếng hét dữ dội, nổ tung khắp căn phòng.
Sắc mặt Yến Thái trông rất dữ tợn, hắn ta trừng mắt nhìn Vu Kiệt, hét lên: “Mày là cái thá gì chứ!”
“Bộp!”
Yến Long Sơn lại giáng vào mặt Yến Thái một bạt tai, ông ta rất tức giận.
“Tôn thái tử đang muốn cho mày một cơ hội lập công chuộc tội, là muốn cứu mày đó!”
“Đây là phúc đức mà mày có tu mấy kiếp cũng khó mà có được, mày còn dám chống lại cậu ấy!”
“Mày còn không nhanh khai ra! Lẽ nào mày thật sự muốn chết sao!”
Yến Long Sơn tức giận quát lớn, trong mắt chất chứa đầy vẻ u buồn.