Đây là tình máu mủ ruột rà, quan tâm chân thật.
Trong lòng Vu Kiệt cảm xúc đan xen.
“Cô gái kia đã được cứu, hiện tại chắc đã điều trị xong rồi”.
“Nhưng mà bị bỏng nhẹ, cậu là đồ đệ của Y Thánh mà, vết bỏng tí ti ấy hẳn cậu đâu có coi ra gì nhỉ?”
Mạc Vãn Phong cười nói.
Vu Kiệt nhẹ nhàng thở phào, gật gật đầu.
Bây giờ Ngô Lãnh vẫn còn nằm trên giường bệnh, Ngô Tiểu Phàm cũng vậy.
Dường như là, nhưng ai có dính dáng tới mình đều chẳng ai có kết cục tốt đẹp.
Anh lại nhớ tới ngày hôm đó, khi ở trên máy bay đã chịu một trận lôi kiếp.
Nếu đây là thiên đạo, vậy thì Vu Kiệt thật sự không muốn tuân theo!
Vu Kiệt vừa định hỏi về người nhà họ Thường, bên tai bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Mọi người đều nghe thấy, đầu cũng hơi nghiêng ra ngoài.
Một người đàn ông trung niên đi đến, sắc mặt gay gắt, đầy vẻ giận dữ.
Trong tay ông ta còn túm quần áo của một người.
Chính là gia chủ nhà họ Yến!
Yến Long Sơn níu chặt quần áo của Yến Thái trong tay, lôi hắn vào phòng bệnh.
“Bịch!”
Yến Thái bị lẳng xuống đất nghe bịch một tiếng, mặt mày tức giận tột cùng.
“Đủ rồi! Rốt cuộc ông muốn làm gì hả?”
Nhưng hắn vẫn lo lắng, cảm thấy không khí trong phòng có vẻ không bình thường.