Rốt cuộc anh đã biết, thì ra là Tiểu Thạch thật sự đã giúp anh, giết chết năm tên phong Thánh!
Nói cách khác, lúc ở biển tâm thức anh đã nhìn thấy tất cả!
Đều là sự thật!
Chỉ trong một thoáng chóc, rất nhiều ký ức lại cuồn cuộn ùa về.
Anh nhìn thấy chính tay mình xé nát năm tên phong Thánh!
Tàn nhẫn, hung ác!
Anh như nhìn một người nào đó xa lạ.
Môi anh mấp máy, sắc mặt tỏ rõ vẻ không thể tin được.
Nói cách khác, lúc đó chính mình đã biến thành Tiểu Thạch.
Thế nhưng khi biến thành Tiểu Thạch, anh lại có sức lực mạnh đến thế sao?
Anh không rõ lắm, nhưng có một việc có thể chắc chắn.
Đó là hơi thở của người phong Vương, dù trong biển tâm thức cũng có thể xác định được.
Anh không khỏi nhớ tới cảm giác sảng khoái khi chính mình cảm nhận được sự mạnh mẽ đó.
Anh cũng nhớ lại lúc đó anh đã nói, không được giết.
Vậy mà Tiểu Thạch lại biểu diễn cảnh tượng đó trước mặt anh.
Đó là cảnh tượng xảy ra ngay sau lúc anh lựa chọn buông tay, một sự thật khiến anh không thể phủ nhận.
Đoán ý thiên đạo sao?
Nghi ngờ của Vu Kiệt đối với Tiểu Thạch càng lúc càng lớn.
“Có vẻ không nhớ rõ thật rồi”.
Mạc Vãn Phong cũng không quá thúc ép: “Cứ nghỉ ngơi cho tốt đi đã, đừng suy nghĩ nhiều”.
Vu Kiệt siết chặt nắm đấm, vẫn còn tự chất vấn mình.
Bốn người phong Thánh bên cạnh thấy vậy liền đứng lên.
“Vẫn còn, đang ở trên người tôi”.
Vu Kiệt trầm giọng.
Nhưng mà, những người phong Thánh này cũng không lục soát để lấy.
Vì trong lúc Vu Kiệt còn hôn mê bọn họ đã tìm rất lâu rồi.