Vu Kiệt là vì trả thù cho những thôn dân thôn Trường Mao.
Cơ thể mềm mại của Ngô Tiểu Phàm khẽ run rẩy, tự đáy lòng từ từ dâng lên một niềm cảm kích sâu sắc.
Cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn ông nội đang còn hôn mê trên giường bệnh.
Cô nhớ lại một ngày nào đó trong quá khứ, ông nội lại cao hứng lôi mình ra bãi biển, bảo là có thần tiên báo mộng, phải cứu một người.
Ban đầu cô vốn không tin, cho đến khi cứu được một người thật, song chỉ cảm thấy trùng hợp mà thôi.
Bây giờ nhớ lại, hết thảy lại kỳ diệu như vậy.
Ai mà ngờ được, chẳng nghĩ ngợi gì nhặt về được một cái mạng, thế mà người đó lại mang thân phận không tầm thường.
Hơn nữa, lại còn có thực lực mạnh mẽ nhường ấy!
Quan trọng nhất chính là, người đó ghét ác như thù, thiện ác quang minh.
Trong thế giới này, một người như thế vẫn còn tồn tại à?
Chẳng lẽ lão thần thiên trong giấc mơ của ông nội lại là thật sao?
“Anh ta… thật sự là… người định mệnh của mình ư?”
Ngô Tiểu Phàm lẩm bẩm trong miệng, trong mắt không ngừng tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Cũng ngay lúc đó.
Di động của Ngô Tiểu Phàm vang lên.
Cô cầm lên liếc nhìn người gọi đến, là một số lạ.
“A lô, xin chào…”
“Xin chào, tôi là nhân viên của tổ Báo, cô đang ở đâu vậy, chúng tôi có việc muốn báo cho cô biết”.
Người trong điện thoại giọng nói rất vang, có vẻ gấp gáp.
Ngô Tiểu Phàm không muốn cho biết mình đang ở đâu, tiện miệng nói: “À, có việc gì cứ nói đi”.
Bên kia cũng không cần cô trả lời mà nói luôn: “Là thế này, anh Vu Kiệt đã tỉnh rồi!”
Có vẻ như đàn ông đều thích phụ nữ trang điểm thì phải!
Lưu Hổ đứng bên cạnh nhìn thấy Ngô Tiểu Phàm bắt đầu xoắn xuýt hết cả bèn lo lắng hỏi: “Chị Tiểu Phàm, bộ xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có!”
Ngô Tiểu Phàm bất giác cong cong khóe miệng: “Em ở đây trông chừng ông nội, chị thấy ông nội chắc cũng sắp tỉnh rồi đấy, chuyện tốt có đôi mà!”