Còn có rất nhiều người của Gia Tộc Truyền Thừa và Giang Hồ Truyền Thừa ẩn mình ở đây.
Bọn họ tựa như dã thú ẩn trong bóng đêm, chuẩn bị ra tay ngay thời điểm mấu chốt.
Trái lại, tân chưởng môn của phái Nga Mi – Mộ Doãn Thiện lại chuẩn bị rời khỏi đây.
Bà ta đứng trên tầng cao nhất của một tòa nhà, nhìn sang bệnh viện ở phía đối diện, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười.
“Thù giết sư phụ hiện tại không thể báo, nhưng vẫn còn lần sau!”
“Vu Kiệt! Tao muốn biết mày có bao nhiêu cái mạng để sống!”
“Phái Nga Mi sẽ vĩnh viễn không rơi đài! Tao sẽ khiến cho tất cả đệ tử trong môn phái tìm kiếm càng nhiều nguồn tài nguyên hơn nữa, xây dựng một Nga Mi lớn mạnh!”
“Đến lúc đó, tao sẽ khiến mày chết thảm hại hơn!”
Sắc mặt Mộ Doãn Thiệt càng lúc càng dữ tợn, hung hăng nói.
Bà ta có thể cảm nhận được có rất nhiều luồng hơi thở mạnh mẽ đang tồn tại xung quanh đây.
Đám người này đều muốn đến để lấy mạng Vu Kiệt.
Bà ta cười càng thêm rạng rỡ, xoay người liền đi khỏi.
Tiếp đó, Mộ Doãn Thiện bước lên một chiếc ôtô đỗ sẵn trước tòa nhà.
“Bác tài, đến sân bay!”
Mộ Doãn Thiện thản nhiên nói.
Tài xế taxi cười nói: “Cô à, cô đến thật đúng lúc, nếu sớm một chút e là không thể vào sân bay được!”
“Không vào được ư? Vì sao?”
Mộ Doãn Thiện tỏ vẻ hứng thú hỏi, tâm trạng của bà ta hiện đang rất tốt.
“Ai mà biết có nhân vật lớn nào đến Lạc Thành chứ, vậy mà bày ra thế trận lớn như vậy, ngay cả sân bay cũng bị phong tỏa”.
Tài xế bùi ngùi nói.
“Vậy à? Sao bây giờ lại có thể vào được?”
“Bây giờ à? Nghe nói những nhân vật lớn kia đều đã đến bệnh viện, nên sân bay hoạt động trở lại!”
“Ồ, vậy à!”
Những chuyện này đều do hành khách nói lại.
Tuy nhiên, Mộ Doãn Thiện lại rất vui vẻ, bà ta hận không thể đặt một đầu đạn hạt nhân trong bệnh viện.
“Có đôi khi, khác thường một chút mới khiến xã hội này phát triển, nếu không phá vỡ cái cũ thì sao có thể nghênh đón một thế giới mới?”
Mộ Doãn Thiện nói một cách đầy hàm ý.