“Trên đây là nguyên nhân của sự việc, đặc biệt là sau khi thấy tổng cộng 208 sinh mạng ở thôn Trường Mao, tất cả đều bị giết, nên cậu ấy đã đi đến nhà họ Thường”.
Lão Ưng kể lại mọi chuyện xảy ra trước đó rất chi tiết, không bỏ sót bất kỳ điều gì.
“Hiện tại người của Giang Hồ Truyền Thừa công khai sát hại dân thường, nếu như lần này không loại bỏ bọn chúng thì e là vô cùng có lỗi với 208 sinh mạng này!”
Lý Nam khẽ híp mắt lại, lạnh lùng nói.
Bầu không khí trong xe cũng trở nên lạnh hơn một chút.
“Nhà họ Thường là gia tộc gì, Tiểu Kiệt đã xử lý thế nào?”
Lý Nam hỏi.
“Chuyện này…”
Đồng tử Lão Ưng khẽ co rút lại, sắc mặt vô cùng căng thẳng, ngẩng đầu lên.
Anh ta nhìn vào mắt Lý Nam, nói: “Trước đây, có năm người phong Thánh đến nhà họ Thường chính là vì muốn giết tôn thái tử!”
“Gì cơ?”
“Anh nói lại một lần nữa xem! Sao lại có thể có năm người phong Thánh?”
Lý Nam giật mình đến nỗi suýt chút nữa đã đứng bật dậy, hai mắt trợn tròn chìn chằm chằm Lão Ưng.
“Lúc đó khi chúng tôi nhận được tin, cũng lập tức đến đó, quả thực có năm người phong Thánh!”
“Những người này đều là cao thủ đến từ Giang Hồ Truyền Thừa, thực lực rất mạnh”.
Lão Ưng giải thích thêm.
Trong lòng Lý Nam vô cùng hỗn độn, nỗi bất an ngày càng tăng.
“Sau… sau đó thì sao?”
Lý Nam nuốt nước bọt, hỏi.
“Theo như những gì người nhà họ Thường kể lại, năm người phong Thánh đã dùng sức ép đại đạo để khống chế thực lực của tôn thái tử xuống tiểu kình”.
Lão Ưng vừa thuật lại lời của người trong nhà họ Thường bị bắt, vừa siết chặt nắm đấm.
Lý Nam cũng vậy, gân xanh trên tay nổi lên cuồn cuộn.
Hai mắt ông ấy giống như hai ngọn lửa, đang cháy bừng bừng.
Trước mắt như hiện rõ một bức tranh sắc nét.