Hắn ta tưởng chỉ cần mình cứng miệng ăn vạ, không chịu nói thì có thể lướt qua được lần thẩm vấn này.
Nhưng những người này hoàn toàn không có ý định buông tha cho hắn ta.
Hắn ta hoàn toàn không biết rằng trong mắt những người này, Hứa Long chẳng là cái thá gì cả, bọn họ chỉ muốn biết tất cả chân tướng sự thật mà thôi.
“Khai sớm đi có phải được rồi không, bây giờ hết cứng miệng rồi chứ gì”.
Thành viên tổ chức Đệ Nhất cười nhạo, nói.
Cơn đau từ mũi và miệng liên tục đánh vào đầu dây thần kinh, Hứa Long vất vả gật đầu.
“Khai, tôi sẽ khai hết tất cả mọi thứ!”
Hắn ta kể hết tất cả, từ chuyện mình giết Ngô Lãnh đến bắt cóc Ngô Tiểu Phàm, chẳng thiếu một chữ.
Thế nhưng lại chẳng nói gì đến Vu Kiệt.
“Xem ra anh vẫn còn đui mù nhỉ, để tôi khám thử mắt anh xem có bệnh gì không”.
Nói xong, người lúc nãy lại đứng lên.
“Các người còn muốn biết chuyện gì nữa, tôi sẽ khai, tôi sẽ khai hết, đừng đánh!”
Đồng tử Hứa Long chợt co rút, ánh mắt đầy hoảng sợ, vội vàng hét lên.
“Chúng tôi muốn nghe tất cả những chuyện liên quan đến Lang Vương!”
Thành viên tổ chức Đệ Nhất nhìn hắn ta với ánh mắt nghiêm khắc, nói.
“Lang Vương… Đó rốt cuộc là ai, tại sao!”
Hứa Long cảm thấy cực kỳ uất ức, nói.
“Chẳng lẽ người nhà họ Thường không nói cho anh biết ư?”
“Không, thật sự không có!”
Hứa Long lắc đầu nói.
“Anh ấy là tôn thái tử nhà họ Lý ở thủ đô, cũng là Lang Vương chiến công hiển hách!”
“Anh ấy chính là đệ tử truyền thừa của Võ Thánh, Y Thánh, cao thủ tu vi Hóa Kình!”
“Xem ra nhà họ Thường đang muốn anh chết! Cả chuyện đó cũng không nói cho anh nghe”.
Những lời đó hệt như một cây gậy khổng lồ đánh vào đầu Hứa Long.
Hắn ta thật sự không biết Lang Vương là cái gì.
Thế nhưng nhà họ Lý ở thủ đô thì hắn lại biết rất rõ, cả Võ Thánh, Y Thánh, cũng đều là sự tồn tại trong truyền thuyết.
Tu vi Hóa Kình?
Kẻ hắn đã bắt trước đó chính là cao thủ Hóa Kình?
Hắn ta đã sống trong tay một cao thủ Hóa Kình?
“Tại sao tên đó mạnh như thế mà vẫn bị tôi tóm được…”