Diệp Huyên nhìn Tần Quan, hai mắt vẫn đỏ ngầu như cũ.
Tần Quan do dự một chốc rồi nói: “Tiểu Huyên Tử, ngươi đừng giả điên…”
Lúc này kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên rung lên.
Thấy thế Tần Quan lại lấy ra một chiếc nhẫn: “Một tỷ trụ thần mạch”.
Tay trái Diệp Huyên lập tức cầm lấy chiếc nhẫn, sau đó cất vào.
“Đệch?”
Tần Quan ngạc nhiên nhìn Diệp Huyên: “Ngươi… ngươi đừng có mà giả điên thật đấy nhé?”
Nhìn kiếm Thanh Huyên của Diệp Huyên lại rung lên, Tần Quan xoay người chạy ra khỏi Tiểu Tháp.
Sau khi chạy thoát, Tần Quan vỗ ngực mình: “Tiểu Huyên Tử đáng sợ quá”.
Tiểu Tháp đáp: “Tần Quan tỷ, hình như Tiểu chủ điên thật…”
Tần Quan khó hiểu: “Vậy tại sao hắn còn biết lấy tiền?”
Tiểu Tháp nói: “Có lẽ là nghèo quá! Phản ứng theo bản năng”.
Tần Quan: “…”
Tiểu Tháp nói: “Tần Quan tỷ, bây giờ phải làm sao?”
Tần Quan hơi đau đầu với Diệp Huyên phát điên này.
Đúng lúc này Diệp Huyên bỗng xuất hiện trước mặt nàng ta, nhìn thấy Diệp Huyên, sắc mặt Tần Quan thay đổi, vừa muốn chạy Diệp Huyên bỗng nói: “Tần Quan…”
Nghe thế Tần Quan sửng sốt, nàng ta do dự: “Ngươi…”
Tay phải Diệp Huyên bỗng siết chặt, kiếm ý Nhân Gian trong người dâng lên.