ế này. Hồi đó, nhà máy thủy tinh Hậu Sơn được xây dựng bên cạnh một ngôi làng. Vào thời điểm đó, dân không quá đông và làng cũng rất nhỏ".
"Về sau, sự phát triển của chúng ta ở Ninh Châu ngày càng mạnh mẽ, từ từ, nhà máy thủy tinh ban đầu rất hẻo lánh sau lại thành nằm ở một nơi tương đối sôi động".
"Nhà máy thủy tinh ở cạnh một ngọn núi. Ngọn núi này có phong thủy tốt, cho nên trong thời đại kinh tế suy thoái, số lượng công nhân của nhà máy thủy tinh ở Hậu Sơn càng ngày càng ít, sản lượng ngày càng thấp, nhiều ông chủ đã chú ý đến khu đất của nhà máy thủy tinh này".
Tina lắng nghe với vẻ thích thú, vội vàng hỏi: "Sau đó, chuyện gì đã xảy ra?"
Hứa Hạo Nhiên đột ngột đứng lên, cậu ta cố ý hạ giọng.
"Đó là một đêm giông bão, giám đốc nhà máy thủy tinh Hậu Sơn. Bởi vì kinh doanh đình trệ khiến ông ta càng ngày càng chịu nhiều áp lực, đến nỗi bị tâm thần phân liệt".
"Một đêm, ông ta đem gần hai trăm nhân viên nhà máy thủy tinh Hậu Sơn đến phân xưởng của nhà máy, nói rằng ông ta sẽ tổ chức một cuộc họp khen thưởng ở đây để kích thích sự tích cực của mọi người".
“Buổi họp mặt khen thưởng này diễn ra rất suôn sẻ, nhưng giữa buổi họp mặt khen thưởng, giám đốc phân xưởng bất ngờ khóa cổng, rồi đổ xăng đã chuẩn bị từ trước từ trên cao xuống”.
"Sau đó, trước mắt bao người, ông ta tự châm ngòi ngọn lửa, đốt chính mình thành quả cầu lửa rồi nhào vào đám đông!"
Chương 920: Chuyện quỷ dị
Lời nói của Hứa Hạo Nhiên đã làm cho Liễu Ngọc Phân bên cạnh bị sốc. Bà ấy thu mình vào vòng tay của người đàn ông của mình với chút sợ hãi, nhưng mặc dù biểu hiện sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt, Liễu Ngọc Phân, do bản tính con người, cũng không trốn tránh mà trong mắt ánh lên một tia hứng thú.
Đây là bản tính của con người, khi đối mặt với điều gì đó không hiểu thì người ta lại càng tò mò hơn. Giống hệt hành động và tư thái của Liễu Ngọc Phân bây giờ.
Tuy nhiên, Tina rõ ràng đã quá quen với loại chuyện này, dù sao thì Đế quốc Ba Tư cũng nằm ở khu vực trung tâm của Châu Á, nơi có rất nhiều dầu mỏ, trên thế giới không biết có bao nhiêu quốc gia tham lam đã giương nanh vươn vuốt về phía Ba Tư và các nước Ả Rập láng giềng.
Tina lộ ra vẻ thờ ơ, theo quan điểm cô ấy, chuyện này chỉ là muỗi thôi.
"Còn gì nữa không? Nếu chỉ thế thì cũng bình thường thôi".
"Không phải là chỉ là một kẻ điên phóng hỏa đốt chính nhân viên của mình thôi sao? Loại chuyện này bên chúng tôi thỉnh thoảng cũng có".
"Hơn nữa, một khi xảy ra chuyện, thảm kịch được tạo ra còn nghiêm trọng hơn cả nhà máy thủy tinh Hậu Sơn".
Hứa Hạo Nhiên lắc đầu nói: "Đây mới chỉ là bắt đầu. Không phải tôi vừa nói sao, bởi vì vị trí của nơi đó đặc biệt tốt, nhiều nhà đầu tư bất động sản đã để mắt đến nhà máy thủy tinh Hậu Sơn".
"Vì vậy, sau thảm kịch như vậy ở nhà máy thủy tinh Hậu Sơn, nhà đầu tư bất động sản đã chi rất nhiều tiền cho quan hệ công chúng và chi phí quảng cáo để trấn áp vấn đề này".
"Sau đó họ mua nhà máy thủy tinh Hậu Sơn, nhưng sau đó có rất nhiều điều kỳ lạ đã xảy ra".
"Đầu tiên, một nhà đầu tư bất động sản ở tỉnh đã lên kế hoạch xây dựng một biệt thự nửa núi ở đây. Khi đội xây dựng của họ hùng hổ lái xe đến, một thảm kịch kinh hoàng đã xảy ra vào đêm hôm đó".
Đôi mắt của Tina sáng lên, cô ấy nhanh chóng hỏi Hứa Hạo Nhiên: "Mau nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra?"
Hứa Hạo Nhiên cầm lấy tách trà trên bàn nhấp một ngụm.
Sau đó, cậu ta bày ra một tư thế bí ẩn, nói với những người bên cạnh: "Chuyện tiếp theo mọi người phải nghe kĩ này, có khi đêm nay mọi người sẽ không ngủ được đâu".
Dù những người ngồi bên cạnh đều là người nhà nhưng Hứa Hạo Nhiên cố ý nhìn về phía mẹ của cậu ta.
Thường thì chỉ có Liễu Ngọc Phân bắt nạt cậu ta, có thể nói đây là lần đầu tiên Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy mẹ mình có vẻ mặt sợ hãi như vậy kể từ khi cậu ta được sinh ra.
Một nụ cười kỳ quái đột nhiên xuất hiện trên khuôn mặt cậu ta.
Liễu Ngọc Phân bây giờ đã hoàn toàn chìm đắm trong những gì Hứa Hạo Nhiên nói, bà ấy thu mình lại trong vòng tay của Hứa Hiếu Dương, bà ấy rõ ràng đã ở tuổi trung niên, nhưng trạng thái hiện tại của bà ấy giống như một cô bé sợ nghe chuyện ma vậy.
Tina thờ ơ nói: "Nói mau".
Hứa Hạo Nhiên cố tình hạ giọng rồi nói với mọi người xung quanh: "Nhóm đầu tư có mấy chục người ở trong lều vào đêm hôm đó".
"Ban đầu vẫn như thường lệ, nhưng khi thời gian qua chín rưỡi tối, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống, giảm rất sâu".
"Vỗn dĩ, lúc đó là mùa hè, các công nhân đều mặc áo tay ngắn. Tuy nhiên, khi công nhân bước ra khỏi lều, rõ ràng nhiệt độ bên ngoài lại tương đương với mùa đông".
"Mà càng ngày càng lạnh. Cái lạnh như thể thấu vào tận xương".
"Sau đó không lâu sau có người hét lên trong lều. Khi mọi người chạy nhanh đến, họ phát hiện hai xác chết nằm trên mặt đất!"
“Công nhân trên công trường hoảng quá nên vội gọi chủ thầu qua”.
"Người chủ thầu này cũng là người đã trải sự đời, thường có những tai nạn kiểu này khi thi công".