Cạnh hai cuốn sách là một tờ giấy trắng, bên trên có sáu chữ to màu đen.
Mà cạnh tờ giấy lại là một cây bút không có vỏ ngoài.
Trong tay phải của người đàn ông lại đang cầm một ly nước sôi để nguội.
Người đàn ông thấy cô gái váy trắng thì cười nói: "Cuối cùng cũng bị ngươi tìm được rồi!"
Cô gái váy trắng nhìn người đàn ông, một lúc sau, vẻ mặt nàng chợt trở nên dữ tợn, cả người giống như nổi điên gào lên: "Tại sao ngươi lại yếu như vậy? Tại sao!"
Ầm!
Thoáng chốc, ngoài căn nhà đá này ra thì núi non chợt vỡ vụn.
Mà căn nhà đá này cũng đang sập xuống từng chút một!
Người đàn ông im lặng.
Cô gái váy trắng nhìn chằm chằm vào người đàn ông hỏi: "Tại sao vậy? Tại sao ngươi không thể mạnh hơn một chút? Tại sao hả?"
Người đàn ông không trả lời!
Cô gái váy trắng chậm rãi nhắm mắt lại: "Ngươi khiến ta rất thất vọng!"
Nàng nói xong bèn xoay người đi đến vách núi, ngẩng đầu nhìn tinh không sâu thẳm đằng xa, ánh mắt dần trở nên mờ mịt: "Ca... ta sợ quá... ta không muốn vô địch... ta thật sự không muốn vô địch... ca..."
Khủng hoảng!
Đây là lần thứ hai nàng cảm thấy sợ hãi, lần đầu vì năm đó đã mất đi ca ca và giờ là lúc này đây.
Tại sao sợ ư?
Bởi vì vô địch... nàng thật sự vô địch rồi! Vô địch đến không ai có thể đe dọa được mình...
Mà người ban nãy đã xem như hy vọng cuối cùng của nàng, đương nhiên là nàng cũng không cho rằng y có thể giết mình. Nàng chỉ nghĩ có lẽ người nọ sẽ đe dọa được chút với mình!
Một chút đe dọa!
Chỉ cần một chút thôi là được!
Nhưng, nàng đã thất vọng!
Hoàn toàn thất vọng!
Khi nhìn thấy người đàn ông kia thì một chút hy vọng cuối cùng của nàng cũng đã biến mất.
Yếu vậy luôn?
Nàng không ngờ đối phương sẽ yếu đến mức đó!
Gió nhẹ phất phơ, quần áo của cô gái váy trắng chợt bị thổi bay lên.
Mưa càng lúc càng lớn, cô gái váy trắng đứng lặng trên đỉnh trông rất cô đơn.