Diệp Huyên cũng trầm giọng nói: "Vỡ rồi!"
Chủ quán lạnh nhạt hỏi: "Vậy có phải là nên bồi thường không?"
Diệp Huyên: "..."
Chủ quán: "Cũng không mắc, mười vạn cái Trụ Mạch thôi!"
Nàng ta nói xong bèn vươn bàn tay trắng nõn ra.
Diệp Huyên lập tức hiểu.
Đây là một cú lừa!
Bịp bợm!
Diệp Huyên cười hỏi: "Có thể... bớt chút không?"
Chủ quán im lặng nhìn Diệp Huyên.
Diệp Huyên mở tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ chậm rãi bay tới trước mặt chủ quán, bên trong lại là một trăm vạn cái Trụ Mạch!
Một trăm vạn!
Tay trái của chủ quán bỗng siết chặt trái.
Diệp Huyên cười hỏi: "Cô nương, có phải ngại không đủ? Nếu không đủ..."
Hắn nói xong lại lấy ra một chiếc nhẫn đặt ở trước mặt cô gái.
Lần này, bên trong lại có năm trăm vạn cái Trụ Mạch!
Năm trăm vạn!
Cô gái kia thấy vậy lập tức biến sắc!
Giờ phút này, nàng ta biết mình đã chọc vào người không nên chọc nên lập tức đẩy hai chiếc nhẫn về phía Diệp Huyên nói: "Các hạ, đây chỉ là một sự hiểu lầm thôi".
Diệp Huyên nhìn chủ quán, không nói gì.
Chủ quán vội vàng đứng dậy khom lưng nói: "Hiểu lầm!"
Diệp Huyên chớp mắt nói: "Ta không nghe thấy gì hết!"
Chủ quán: "..."
Diệp Huyên quay đầu nhìn Thanh Khâu cười nói: "Chọn một thứ trên sạp đi!"
Hắn nói xong lại quay đầu ngó chủ quán: "Có vấn đề gì không?"
Chủ quán vội lắc đầu đáp: "Không có không có!"
Diệp Huyên cười: "Thanh Khâu, chọn đi!"
Thanh Khâu chần chờ rồi cầm lấy một cái ấm nhỏ.
Diệp Huyên cười nói: "Chúng ta đi thôi!"
Hắn nói xong bèn cất ba chiếc nhẫn đi rồi dẫn Thanh Khâu và Tri Hiền rời khỏi.
Chủ quán lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Gặp được cục xương cứng rồi!"
...
Sau khi ba người Diệp Huyên rời khỏi phố đồ cổ, một gã áo đen bỗng nhiên chặn họ lại.
Tiền tài không nên để lộ ra ngoài, nhưng ban nãy Diệp Huyên lại lấy ra ba chiếc nhẫn kia nên hiển nhiên đã bị người theo dõi.