Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 9200: "Thấy thế nào?"




hông biết võ, muốn tránh là điều không thể.

"Rầm!"

Một đấm này khiến cây cối xung quanh rung lên, làm bầy chim bay tán loạn.

Lúc Dương Lai Vũ cảm nhận được quyền này đấm vào người Hứa Hạo Nhiên, khóe miệng anh ta nhếch lên cười khẩy, Hứa Hạo Nhiên chết chắc rồi.

Nhưng anh ta nhanh chóng bị sốc, không tin vào những gì xảy ra trước mắt.

Bình thường một đòn dồn hết sức của anh ta có thể đấm thủng cả đá.

Nhưng sao người bình thường không chút võ công đứng trước mặt anh ta vẫn chả chút hề hấn gì vậy.

Sao lại thế chứ? Sao lại có chuyện này xảy ra?

Dương Lai Vũ lùi về sau hai bước, anh ta há hốc mồm nhìn Hứa Hạo Nhiên.

Nhưng anh ta nhanh chóng hoàn hồn, đồng thời toàn thân cũng phóng ra một luồng sức mạnh mạnh hơn.

"Ranh con, hóa ra mày đang giả vờ".

"Chắn chắn mày đã luyện mấy loại võ mình đồng da sắt".

"Thảo nào một đấm của tao không làm mày bị thương".

"Nhưng thế thì sao, giờ tao sẽ cho mày nếm thử Nội Gia quyền là thế nào".

Vừa nói, nắm đấm mạnh mẽ, sắc bén của anh ta đã lao về phía Hứa Hạo Nhiên.

Lý Phong vẫn luôn đứng sau Hứa Hạo Nhiên lại búng nhẹ ngón tay, đồng thời thò ra ngoài.

Tay phải đang buông thõng của Hứa Hạo Nhiên dưới sự điều khiển của Lý Phong tự đánh ra ngoài.

Nắm đấm của cậu ta đọ với nắm đấm của Dương Lai Vũ giữa không trung.

"Rầm!"

Một tiếng rung trời.

Một đấm mềm nhũn của Hứa Hạo Nhiên lại đấm bay Dương Lai Vũ.

Sau đó cả người Dương Lai Vũ đập gẫy ba cây đại thụ liên tiếp rồi ngã lăn vào bụi cỏ, không thể đứng dậy.

Chương 854: Chuốc họa vào thân

Lúc này gã cậu chủ sợ mất mật, gã đó vội vàng chạy đến bên cạnh, chỉ tay vào Hứa Hạo Nhiên đứng gần đó nói.

"Mày, mày đừng đến đây! Tao là cậu chủ của tứ đại thế gia ở trên tỉnh đấy".

"Nếu mày dám động vào một sợi lông của tao thôi, bố tao với chú tao sẽ không tha cho mày đâu".

Hứa Hạo Nhiên cười to: "Ha ha ha, ranh con! Cậu không nói còn đỡ, giờ nói rồi tôi lại càng muốn đánh cậu một trận, xem người nhà sẽ làm gì tôi nào".

Nói xong Hứa Hạo Nhiên giơ nắm đấm về phía gã đó.

Lúc này cậu ta đâu còn chút dáng vẻ của cao thủ chứ, nhìn cứ như lưu manh đánh nhau vậy.

Nhưng dù thế gã cậu ấm vẫn bị Hứa Hạo Nhiên đánh đến kêu oai oái.

Đánh được một lúc, Hứa Hạo Nhiên vỗ tay cười hí hửng bước về phía Lý Phong: "Anh rể, vừa nãy anh giúp em à? Hì hì, sau này anh cứ thế giúp em giả ngầu nhé".

Lý Phong mỉm cười nói: "Anh chỉ muốn cho em thử cảm giác làm cao thủ thôi".

"Thấy thế nào?"

"Thích ạ, thú vị lắm".

Hứa Hạo Nhiên dựa sát vào người Lý Phong, ôm tay anh nói: "Anh rể à, anh dạy em mấy chiêu vừa nãy đi".

"Chờ em học xong sẽ chuyện đi xử lí đám chó đội lốt người".

"Anh rể, em bỗng nhiên phát hiện em lại có thêm một mong muốn rồi".

"Từ giờ em phải trở thành anh hùng trừ gian diệt ác, bảo vệ người nghèo, đánh kẻ xấu bảo vệ kẻ yếu, hahaha".

Thấy Hứa Hạo Nhiên dần đi xa, gã cậu ấm từ trên đất lồm cồm bò dậy, đấm mạnh một quyền xuống đất.

Gã nghiến răng nghiến lợi nói: "Cứ chờ đấy, tao sẽ giết hết lũ chúng mày, giết sạch".

Gã vừa dứt lời thì trong lùm cây bên cạnh có một người bước ra.

Người này chính là Hứa Thiên Tứ, anh ta đến trước mặt gã cậu ấm nói.

Có muốn mạnh lên không? Nếu muốn mạnh lên thì tôi có cách đặc biệt đấy.

"Mẹ nó, mày cút ngay, mày là cái thứ chó má gì?"

Gã trợn mắt hung ác nhìn Hứa Thiên Tứ, sau đó xoay người đi đến phía bụi cỏ.

Gã vừa đi vừa quát: "Dương Lai Vũ, anh còn định úp mặt vào đất bao lâu nữa hả?"

"Còn không nhanh chân đứng dậy đuổi theo bọn chúng cho tôi, đánh chết thằng cha đó".

Trong tiếng chửi của gã cậu ấm, Dương Lai Vũ vốn quỳ rạp trên đất từ từ đứng dậy.

Nhưng động tác của anh ta có vẻ rất lạ, bởi vì lúc anh ta đứng dậy hai tay buông thõng xuống dưới.

Người bình thường lúc đứng lên chắn chắn phải chống tay đứng dậy, sau đó hai chân mới từ từ đứng thẳng lên.

Nhưng Dương Lai Vũ lại nghiêng người để đứng lên