t đầu, lúc hắn ta đang định xoay người rời đi thì Hứa Thiên Tứ cười nói: "Cậu chủ Amoxi, anh từ xa đến nên chắc chưa hiểu hết về Ninh Châu".
"Tuy nhìn có vẻ Hứa Mộc Tình không có năng lực gì đặc biệt, tập đoàn Lăng Tiêu cũng chỉ là một công ty niêm yết bình thường".
"Nhưng đằng sau bọn họ có một gia tộc lâu đời rất lớn chống lưng. Con trưởng của gia tộc này giả vờ làm một thằng ở rể bình thường, mọi người nhìn thì thấy nó cũng chỉ là đồ bỏ đi thôi nhưng thực ra võ công của nó rất đỉnh".
"Tôi thấy nó hợp khẩu vị của cậu chủ Amoxi hơn, mà người mạnh mẽ như cậu chủ Amoxi chơi đùa phụ nữ bình thường đúng là quá tầm thường".
"Nếu chơi đùa với cao thủ thì mới vui chứ".
Lúc Hứa Thiên Tứ nói chuyện còn cố tình để người bên cạnh mở máy tính bảng ra, bên trong có mấy cái video.
Những video này ghi lại cảnh lúc Lý Phong đánh nhau với cao thủ.
Nhất là cảnh Lý Phong đánh nhau trong hồ nhân tạo ở tỉnh lập tức khiến Amoxi chú ý.
Amoxi giật lấy máy tính bảng, nhìn vào màn hình thấy tốc độ của Lý Phong nhanh đến mức ngay cả máy quay cũng không quay rõ được, ánh mắt anh ta sáng rực lên.
"Hahaha! Tên này được đấy, tôi vừa mới mất một thuộc hạ đắc lực, vị trí trống này sẽ cho tên này đến thế chỗ".
Dường như Hứa Thiên Tứ đã đoán trước được Amoxi sẽ nói thế, anh ta cố ý nói chen thêm một câu: "Cậu chủ Amoxi, thằng Lý Phong này không phải người dễ khống chế đâu".
"Nó như con ngựa hoang, nhiều người muốn khống chế nó nhưng đều bị nó hất ngã, sau đó bị nó dùng chân sau giẫm chết".
Lời Hứa Thiên Tứ không khiến Amoxi tức giận, mà anh ta cười ha hả.
Anh ta nhìn Hứa Thiên Tứ chằm chằm nói: "Nói thật, tôi không thích thằng nhóc nhà cậu".
Chương 882: Phá hỏng chuyện tốt
"Nếu cậu không phải người của Kiếm Các, cái đầu chó trên cổ cậu đã bị tôi chặt ra dùng làm ghế đẩu ngồi rồi đấy".
Lời nói của Amoxi rõ ràng tràn đầy sát khí, nhưng vẻ mặt vẫn luôn tươi cười, như thể đang nói điều gì đó hết sức bình thường.
Có cảm giác như đang cầm trên tay một trăm tệ, anh ta vào một quầy hàng nhỏ mua mấy thứ trị giá vài chục tệ vậy.
Hứa Thiên Tứ cố ý lộ ra vẻ kính sợ, thành khẩn, trong Kiếm Các có hệ thống phân cấp rất nghiêm ngặt.
Người cấp thấp khi gặp người cấp cao phải tuân thủ quy tắc, cung kính như chó vậy.
Trong trường hợp bình thường, sức mạnh của nhân viên cấp cao nhất định sẽ cao hơn sức mạnh của nhân viên cấp thấp.
Kẻ yếu cúi đầu trước kẻ mạnh là một chuyện hết sức bình thường.
Chỉ là tuy rằng sắc mặt Hứa Thiên Tứ không có nhiều thay đổi, nhưng lúc anh ta cúi đầu xuống, một tia rất nguy hiểm xẹt qua khóe mắt.
Amoxi duỗi tay vỗ vỗ Hứa Thiên Tứ hai cái, nói với Hứa Thiên Tứ: "Đừng tưởng rằng cậu đây không biết, cậu có thù cũ với Lý Phong".
"Bao năm qua, cậu tốn biết bao nhiêu công sức, nhân lực, vật lực cũng không có cách nào giết chết được Lý Phong. Điều này không có nghĩa là Lý Phong mạnh đến vậy, chỉ có nghĩa là cậu là một thằng ngu thôi".
"Loại phế vật như cậu thì làm được trò trống gì chứ? Rõ ràng bây giờ cậu đang ở trong Kiếm Các, cậu có rất nhiều tài nguyên để sử dụng, nhưng, đã lâu như thế rồi, mà cậu thậm chí còn không thể quét sạch một đống phân".
"Nói thật với cậu, tôi không hiểu tại sao đại nhân áo đen lại kéo loại rác rưởi như cậu vào Kiếm Các làm gì không biết?"
"Theo lý mà nói, cái loại rác rưởi như cậu có lau dọn toilet, liếm phân cho chúng tôi cũng chả ai muốn kìa".
Vừa nói, Amoxi trực tiếp đứng lên, người đi cùng Amoxi bên cạnh lập tức khoác lên người anh ta một chiếc áo choàng lụa tinh khiết.
Amoxi nhìn chằm chằm Hứa Thiên Tứ lạnh lùng nói: "Loại chó như cậu mở to cái mắt ra mà nhìn kỹ vào".
"Tiếp theo cậu đây sẽ thị phạm cho cậu xem thực lực thật của tôi. Tôi sẽ đì thằng Lý Phong này ra bã, khiến hắn tâm phục khẩu phục, vẫy đuôi như một con chó, quỳ gối trước mặt tôi".
Nhìn thấy Amoxi nghênh ngang rời đi, Hứa Thiên Tứ mặt vô cảm, vô cùng khúm núm, dần dần nở một nụ cười nham hiểm.
Anh ta nhìn làn nước xanh biếc bên cạnh cười nói: "Lý Phong, một trò chơi mới sắp bắt đầu rồi. Mày chuẩn bị xong chưa?"
Cùng lúc đó, Raven bước nhanh vào văn phòng của Hứa Mộc Tình.
Vì khá vội nên khi vào cô ấy không gõ cửa như mọi khi.
Vì vậy, khi cô ấy đột nhiên mở cửa ra, nhìn thấy Lý Phong đang ngồi trên ghế sô pha, Hứa Mộc Tình đang ngồi trên người Lý Phong, hai người ở tư thế rất ám muội.
Lý Phong nằm cả người lên ghế sô pha, đôi chân mảnh khảnh mặc quần tất đen của Hứa Mộc Tình ngồi trên người Lý Phong.
Từ góc nhìn của Raven, có thể thấy cặp mông căng tròn hoàn hảo của Hứa Mộc Tình.
Hai tay Hứa Mộc Tình đỡ lấy bộ ngực rắn chắc của Lý Phong, cả người cô đè lên trên người Lý Phong, mái tóc dài buông xuống, che đi khuôn mặt của Lý Phong.
"Ôi xin lỗi!"
Raven đỏ bừng mặt với cảnh tượng trước mặt, quay người bỏ chạy.
Hứa Mộc Tình nói lớn: "Em không cần ra ngoài đâu, chị đang chỉnh quần áo cho anh ấy thôi".
Trong khi nói, Hứa Mộc Tình vội vàng trèo xuống khỏi người Lý Phong.
Lúc này, Raven đã quay lại, đối mặt với bức tường trắng.
Cảnh tượng trước mắt thật sự rất xấu hổ, ai mà tin được những gì Hứa Mộc Tình vừa nói.
Không ai chỉnh quần áo trên ghế sô pha cả, lại còn bày ra cảnh tượng giàu sức tưởng tượng như vậy.
Nhưng họ là một cặp, họ muốn làm gì thì làm.
Hứa Mộc Tình khẽ ho một tiếng hỏi Raven: "Em vội