"Tôi là cô sáu nhà họ Lý ở Trường An đấy, nếu cậu dám động đến một sợi tóc của tôi, người nhà tôi sẽ không tha cho cậu đâu".
Lúc này Lý Phong từ từ đứng lên.
Ngay khi anh vừa đứng thẳng người, trên vai hai người Lý Thiên Kiêu và Tần Vạn Hào bỗng bị đè nặng xuống giống như có hai người đang dùng sức ấn vai của bọn họ xuống vậy.
Khiến bọn họ phải khụy gối xuống
Cả người run rẩy.
"Bác gái, bà phải biết là hôm nay tôi đến không phải để bàn bạc với hai người mà là để thông báo".
Vừa nói, khóe miệng Lý Phong vừa nhếch lên.
Nụ cười của anh nhìn có vẻ rất bình thường.
Nhưng lại khiến Lý Thiên Kiêu và Tần Vạn Hào không thể thở được.
Sức ép đè lên người bọn họ ngày càng mạnh.
Chương 634: Thuê người ngoài giết Lý Phong
"Tôi chỉ muốn nói cho các người biết, từ giờ trở đi cả nhà các người đừng có mơ đến cuộc sống yên ổn thoải mái nữa".
"Còn nữa, các người cũng chuẩn bị cuốn gói ra đường ăn xin đi".
Nói xong Lý Phong xoay người rời đi.
Đợi sau khi Vương Tiểu Thất dẫn người đi rồi, người Lý Thiên Kiêu và Tần Vạn Hào đầm đìa mồ hôi.
Đáng sợ quá!
Cho dù là người của gia tộc có lịch sử hàng nghìn năm như nhà họ Lý ở Trường An.
Nhưng Lý Thiên Kiêu chưa từng thấy ai có khí thế mạnh mẽ như vậy.
Mà càng như vậy, ngọn lửa giận trong lòng bà ta càng thêm mãnh liệt.
Bà ta tóm lấy Tần Vạn Hào hung ác nói.
"Ông mau gọi người giết chết hắn cho tôi".
"Không chỉ hắn, mà cả nhà hắn cũng phải giết sạch".
Lúc Lý Thiên Kiêu đang hét lên, Tần Vạn Hào cau mày, sắc mặt u ám nhìn chằm chằm đám cao thủ đang nằm la liệt trên đất.
Người ta đã đánh đến cửa rồi nhưng thế gia đứng đầu trong bốn thế gia lớn ở thủ đô như nhà họ Tần lại không biết đối thủ là ai.
Hơn nữa, một đám người được gọi là đặc sản Ninh Châu đang nằm đầy trên nền phòng khách làm Tần Vạn Hào càng cảm thấy áp lực.
"Ông không gọi chứ gì, ông không gọi thì giờ tôi sẽ điện cho bố tôi ngay, để ông ấy phái cao thủ từ Trường An đến đây".
Nhìn Lý Thiên Kiêu đang hét ầm ĩ.
Tần Vạn Hào thấp giọng nói: "Chúng ta vừa mới lấy được Hắc Mộc Lệnh, nếu giờ mà bà gọi về nhà ngoại để cầu cứu".
"Bà thấy người ngoài sẽ nhìn chúng ta thế nào?"
Nghe Tần Vạn Hào nói thế, Lý Thiên Kiêu mới bình tĩnh lại.
Bà ta không ngốc, chỉ là đám người Lý Phong vừa nãy quá kiêu ngạo rồi.
Lý Thiên Kiêu từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu thiệt như vậy, trong phút chốc bà ta không khống chế được cảm xúc của mình, lửa giận phun trào.
Sau khi Lý Thiên Kiêu bình tĩnh lại, bà ta nhìn chằm chằm Tần Vạn Hào.
"Vậy giờ ông tính sao?"
"Chuyện hôm nay không thể để người ngoài biết".
"Cho dù chúng ta muốn đối phó với hắn thì cũng phải biết thân thế của hắn trước đã".
"Giờ tôi sẽ lập tức cho người đi điều tra thân thế thật sự của hắn, ngoài ra người này không thể là người ở đây, tốt nhất là để người nơi khác làm".
"Người nơi khác á?"
Lý Thiên Kiêu sửng sốt.
Sau đó lập tức hỏi: "Có phải ông chọn được người rồi không?"
Tần Vạn Hào cười nói: "Tối qua tôi nhận được một cuộc điện thoại, có một nhóm lính đánh thuê quốc tế đến đây".
"Đám người nước ngoài này giết người không chớp mắt, chỉ cần cho tiền thì chuyện gì bọn chúng cũng dám làm".
"Bọn chúng làm việc không sợ gì, mà chỉ cần xong việc sẽ tự rời đi".
"Sẽ không để lại bất kì dấu vết nào, chúng ta cũng không cần phải giải quyết hậu quả".
Lý Thiên Kiêu vội nói: "Thế ông còn chần chừ gì nữa? Mau gọi điện đi".
"Tôi nóng lòng lắm rồi".
"Tôi nhất định phải tận mắt trông thấy đám vừa nãy chết trước mặt mình thì trong lòng tôi mới dễ chịu".
Một tiếng sau.
Có hai chiếc xe Jeep dừng ở bãi đỗ xe trong biệt thự nhà họ Tần.
Có mấy người đàn ông từ trên xe bước xuống.
Màu da của những người này khác nhau, đến từ các quốc gia và chủng tộc khác nhau.
Nhưng trên người bọn chúng lại có một điểm chung giống nhau, đó là sự hung ác.
Mặt mày bọn chúng dữ tợn.
Trên mặt còn có vết sẹo dài, nhìn là biết không dễ chơi rồi.
Lúc này Tần Vạn Hào và Lý Thiên Kiêu đang đứng trên ban công.
Tần Vạn Hào chỉ tay vào gã tóc vàng dẫn đầu ở xa nói.