ưng ông ta như người sắp chết đuối.
Dù cho có vùng vẫy thế nào cũng không thể nào thoát ra được.
Lý Phong dường như có một thân hình thép.
Cứng rắn và mạnh mẽ, sức mạnh vô địch!
Lý Phong nhấc Trình Hóa Thịnh lên khỏi mặt đất.
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lý Phong: “Bây giờ mấy giờ rồi, còn ở đây la hét ầm ĩ, có ý thức không thế?”
“Ông không ngủ thì cũng phải cho người khác ngủ chứ”.
“Ông không biết nếu như chất lượng giấc ngủ của một người không được tốt, tính khí của họ sẽ đặc biệt gắt gỏng sao?”
“Nửa đêm nửa hôm không ngủ còn chạy đến đây gây chuyện”.
“Ông cảm thấy tôi nên làm gì mấy người đây?”
Trong khi nói chuyện, Lý Phong bóp chặt cổ họng của Trình Hóa Thịnh, nhấc Trình Hóa Thịnh ra khỏi cửa sổ.
Bây giờ, hai chân của Trình Hóa Thịnh đang lơ lửng trên không trung.
Bây giờ ông ta đang treo lơ lửng trên không trung, ở độ cao mười mấy tầng so với mặt đất.
Trình Hóa Thịnh không ngừng vùng vẫy.
Sự vùng vẫy của ông ta trong mắt những người xung quanh trông vô cùng yếu ớt và bất lực.
Đây là một trong số bốn vị cao thủ của hội Giao Long sao?
Đây là Trình Hóa Thịnh thường ngày vẫn luôn kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung sao?
Phải biết rằng ông ta đã là một cao thủ cập bậc đại tông sư rồi đấy!
Chương 544: Giết hết tất cả
Bình thường, ngay cả khi đối mặt với sự tấn công của hàng trăm người, ông ta vẫn có thể cười và giải quyết bọn chúng một cách dễ dàng.
Nhưng tại sao ở trước mặt Lý Phong lại thảm hại như một con chó giãy chết?
Lúc này, ánh mắt của Trình Hóa Thịnh như muốn cầu xin.
Ông ta dùng giọng nói run rẩy nói với Lý Phong: “Tha cho tôi, tha cho tôi”.
Lý Phong đang định nói, nhưng Trình Bác đang trốn trong đám người đột nhiên lên tiếng.
“Lý Phong, cái thằng chó má từ nơi khác đến nhà mày, mày có biết mày đang đánh ai không?”
“Ông ấy là sư phụ của tao, là một trong số bốn đại cao thủ của hội Giao Long!”
“Nếu như mày dám giết sư phụ của tao, hội Giao Long sẽ tha cho mày sao?”
“Đến lúc đó, hội Giao Long nhất định sẽ chém mày và người nhà của mày ra thành từng mảnh!”
“Bọn tao sẽ ở trước mặt bọn mày, chơi vợ mày với mẹ vợ mày cho thật đã!”
“Ừ, mày nói đúng”.
Lý Phong khẽ gật đầu.
Sau đó, anh kéo Trình Hóa Thịnh đang sợ hãi đến mức lồi cả hai mắt ra bên ngoài từ ngoài cửa sổ vào.
Tiện tay ném vào chỗ đám người đó.
“Ném đồ từ trên xuống là chuyện vô đạo đức”.
“Đồng thời, cũng sẽ ảnh việc đến việc kinh doanh khách sạn của người ta”.
“Tuy nhiên, câu vừa nãy mày nói rất đúng”.
“Hội Giao Long của chúng mày có rất nhiều người, cho dù một trong số bốn đại cao thủ chết thì vẫn còn ba người nữa”.
“Nếu như từng người ngày nào cũng dắt theo một